Chương 14: Kỹ năng rất tốt, nhưng quá tàn nhẫn

Lục Nguyên ngăn khỉ gầy và đám lâu la lại, trầm giọng nói: "Đi."

“Anh trai à, cậu đánh người xong không định giải thích sao?” Minh Hoài ngăn hắn lại.

Khi Lục Nguyên quay đầu lại, dưới vành mũ, đôi lông mày và đôi mắt cụp xuống có một cảm giác sắc bén. Lúc này, Hình Yên đột nhiên đi đến trước mặt Lục Nguyên và nói: "Là hiểu lầm."

Lục Nguyên rũ mắt xuống nhìn người phụ nữ đứng trước mặt.

Minh Hoài không ngờ rằng Hình Yên sẽ làm anh khó xử bằng cách giải thích giúp người ngoài, trong nháy mắt, khuôn mặt như ngọc cũng trầm xuống một chút.

Mà Hàn Đông nhìn thấy Chiến Hiểu Văn co ro ở bên tường, đầu tóc bù xù, khóe mắt còn đọng lại vài giọt nước mắt liền biết Hoắc Minh lại lên cơn mà làm bậy.

“Kệ đi.” Anh ta đè Hoắc Minh đang sắp lên cơn động kinh xuống, ánh mắt lại nhìn về phía Minh Hoài.

Lục Nguyên không đôi co nữa, xoay người lại hiên ngang rời đi cùng khỉ gầy, khi đi ngang qua Hình Yên, Lục Nguyên dừng lại thì thầm:

"Kỹ năng rất tốt, nhưng quá tàn nhẫn."

Nửa mí mắt rũ xuống của Hình Yên run lên.

Hơi thở ấm áp xa lạ thoáng qua, Lục Nguyên nhìn cô một cái, đang định rời đi, liền ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào phảng phất, đồng tử đột nhiên co rụt lại, lại quay đầu nhìn Hình Yên như muốn chứng minh.

“Anh Lục?” Khi gầy bên cạnh khó hiểu.

Mí mắt Lục Nguyên rũ xuống, "Đi thôi."

Sau khi Lục Nguyên và những người khác rời đi, Cố Uyển Nhiên lo lắng bước tới hỏi han, nhìn thấy hai người co ro, "Hình Yên, Hiểu Văn, hai em làm sao vậy?"

Hình Yên tùy tiện giấu cánh tay trái bị Hoắc Minh nắm chặt ra sau lưng, "Không sao." Nói xong, cô muốn lên lầu. Hành động này của cô khó tránh lọt vào mắt Minh Hoài, anh liếc nhìn Hoắc Minh đang chửi rủa, Chiến Hiểu Văn cúi đầu yên lặng đi theo Hình Yên, anh liền đoán ra được điều gì đó.

"Có chuyện gì vậy?” Cố Uyển Nhiên khó hiểu.

Minh Hoài mím môi.

...

Từ trước đến nay, vòi hoa sen trong khách sạn luôn tạo ra rất nhiều nước, tiếng xèo xèo trên cửa kính như súng nước áp suất cao. Hình Yên vuốt ngược mái tóc dài ướt sũng, ghé tai nghe những lời mơ hồ của Chiến Hiểu Văn ngoài cửa.

"Hình Yên, tại sao cậu không nói với anh Minh Hoài và bọn họ?"

Nước chảy tí tách từ trên xuống dưới, Hình Yên ngẩng đầu lên, mái tóc ướt sũng khá nặng, nhưng cô rất thích hưởng thụ loại cảm giác bị lực tác động, cô nhắm mắt lại và nói: "Hoắc Minh là em của Hàn Đông, chúng còn đồng hành cùng nhau, nói ra sẽ khó nhìn mặt nhau."