- ừ
- mà anh nè, nếu bây giờ có người nào đó nói yêu anh thì anh sẽ chấp nhận hay từ chối - nhỏ hỏi tôi
- ừ chắc có lẽ anh sẽ nói từ chối, vì một người như anh sẽ chẵng đem lại hạnh phúc cho ai đâu.
Phải rồi, tôi có bao giờ đem lại hạnh phúc cho ai đâu, tôi chỉ toàn đem lại toàn buồn đau và đau khổ cho những người bên cạnh tôi, có được em mà còn ko thể giữ được em huống hồ là mang lại hạnh phúc, chỉ có những người khác đem lại hạnh phúc cho tôi chứ tôi chưa bao giờ làm được điều đó cả.
- Sao anh lại nói như thế - nhỏ hỏi tôi
- Thì sự thật nó là như thế mà, em cũng thấy rồi đó - tôi nói
- Sao anh cứ ôm hết tội vào mình vậy, Chị ngân đi không phải là do ba mẹ bắt đi, mà là do anh điện ba mẹ chị ấy lên mà.
Nhỏ nói làm tôi sững người, sao nhỏ lại biết ngân bị ba mẹ bắt đi, sao nhỏ lại biết tôi làm chuyện đó
- Sao em biết - tôi ngiêm Giọng
- bửa đó em ngủ ko được đi lanh quanh thì thấy anh ngồi đó điện cho ai đó, em đứng nép người kế bên nên em nge hết...........
- ừ.....vậy à, em cho rằng anh làm điều đó là sai phải không - tôi hỏi
- ừ. Em ko biết rõ chuyện của anh và chị ấy, nhưng mà anh làm chuyện đó là có nguyên do phải không - nhỏ hỏi tôi
- thôi em đừng có quan tâm chuyện của anh, làm bài tiếp đi - tôi hạ giọng xuống
- nhưng...mà...... - nhỏ lấp bấp
- ko nhưng nhị gì hết làm tiếp đi - tôi hét vào mặt nhỏ
2 hàng mi nhỏ xụ xuống, đôi tay mịnh màng nâng cây viết lên, tôi thả người xuống giường và đứng dậy, tôi bước chầm chậm ra băng ghế đá ngoài cữa, móc nhẹ điếu thuốc đặt lên môi.......'' Tách '' tiếng bậy lữa quen thuộc lại vang lên, ngọn lữa xanh rì bập bồng lên, tôi đưa nhẹ điếu thuốc lại cho bén lữa, tôi rít một hơi thật sâu vào phổi, đầu điếu thuốc cháy đỏ lên, khói lại thoát ra từ cổ họng tôi, làn khối đùng đυ.c hoà theo khung cãnh im phắt của buổi tối nơi đây. Em giờ đang làm gì hã ngân, em ở bên đó có tốt không, có ai ôm em trong lúc ngủ không, có ai thì thầm những câu truyện vui cho em cười không, có ai làm những điều đó cho em không. Ngân anh nhớ em lắm ngân à, em bảo anh yêu một người khác để quên em, nhưng anh không thể làm được điều đó, làm sao có thể rót tiếp nước vào cái li đả tràn, làm sao yêu một ai khác khi trong tim anh chỉ có nụ cười em, em chỉ anh đi, em giúp anh có thể quên em đi, em giúp anh để có thể đối đầu với sự thật này đi.
- anh zô chỉ em bài này đi, khó quá à - tiếng nhỏ vọng ra từ trong phòng
- ừ - tôi đáp nhẹ
Lấy bàn tay thô ráp quẹt bỏ nước mắt đang ứa ra từ khoé mắt, tôi rít một hơi thuốc cuổi vào phổi, dụi điếu thuốc còn đang cháy dỡ vào tường, tôi bước vào, nhỏ đang nằm trên giường tôi, miệnh ngậm viết gương mặt đăm chiêu
- đâu bài nào - tôi hỏi
Nhỏ ngước đầu lên nhìn tôi, gương mặt nhỏ hốt hoãng nhìn tôi
- anh mới khóc hã - nhỏ ngồi phắt dậy nhìn tôi
- khùng quá, bù hông bay zô mắt đó, chứ khóc gì, anh đâu có dễ rơi nước mắt như vậy - tôi thanh minh
- thật ko dậy sao em thấy đâu phải vậy đâu - nhỏ thắc mắc
- thôi khùng quá, bài nào đâu anh chỉ cho
Nhỏ chỉ tay vào cái bài tôi mới đưa nhỏ làm lúc nãy, tôi cười khì
- đầu tiên em lấy số mol của thằng này rồi................
Sau một lúc thì nhỏ à lên một tiếng rồi cười khì
- trời dễ quá - nhỏ tiếc núi
- ừ thôi cũng trể rồi em về đi - tôi đuổi khéo nhỏ
- nhưng mới 8h còn sớm mà - nhỏ nài nĩ
- hôm nay anh hơi mệt, mai anh bù cho - tôi nói
- ờ.....mệt thì ngủ đi em về à
Nhỏ nói rồi, gấp tập lại bước ra về nhỏ khép cữa lại cho tôi, tôi khóa chốt lại và nằm lên giường. Tiếng quạt máy chạy ro ro trong căn phòng tối ôm, tôi lại gát tay lên chán những dòng suy ngĩ lại uà về trong tôi, sao? Tôi lại nhớ về em làm gì, lại vô tình nge cuộc nói chuyện 2 người xa lạ để cuối cùng những kí ức của em lại hiện về trong tôi. Rút nhẹ điếu thuốc cũ mèm trong gói thuốc đặt trên giường, một ngọn lữa nhỏ sáng lên, và kế tiếp sau đó là một làn khói trắng mờ áo hoà tan trong màn đêm. Hết điếu này rồi lại điếu khác, tàn thuốc rơi vãi đầy trên mặt đất, tôi không thể đếm từ ngày tôi hút thuốc thì không biết đả bao nhiêu tàn thuốc rơi xuống đất, tôi không nhớ được điều đó, nhưng tôi nhớ rằng tôi bắt đầu hút thuốc là do người con gái đầu tiên của đời tôi đả đưa tôi nổi buồn chán, đả vùi dập tôi xuống hố đen của tuyệt vọng, em đưa tôi trỡ lại cái bản chất thật của mình như những ngày chiến đấu bên những thằng chiến hữu. Thuốc tàn hết, tôi chẵng còn gì cả, tôi bật người dậy, lấy một chút nước ấm trong bình thuỹ rót nhẹ vào cái fin cafe, từng giọt cà fê đen nhỏ giọt xuống cái cốc thuỷ tinh to, từng giọt nhỏ chậm rãi xuống, tôi ngồi trên chiếc gế đẩu ngồi nhìn từng giọt cafe rơi xuống, tiếng răng cưa của những bánh răng đồng hồ ma sát vào nhau..............cuối cùng fjn cafe đả khô dưới cái cốc là một thứ chất lõng màu đen lóng lánh đang toả một mùi thơm đặc trưng của nó, đưa lên mũi hít nhẹ mùi thơm đó. Cái vị đắng tê truyền từ đầu lưỡi truyền về não, nhưng cái vị đắng này làm gì thấm thía cái đắng trong lòng tôi.......tôi ngồi trên chiếc ghế đá lạnh te đến sáng, tiếng con gà độ của ông bạn phòng kế bên gáy, trời đả sáng, từng hạt nắng của ông trời mới nhú đầu khỏi những tòa nhà chọc trời kia gọi xuống khoãng sân trống ở khu nhà trọ, tôi chạy nhanh xuống phòng tắm để vệ sinh thân thể, xong xuôi tôi chạy về phòng với tay lái cái cặp màu đen của mình đi đến trường, tôi bước từng bước chân vững chắc trên đôi chân trần của mình, 2 con mắt tôi thâm quần vì tối qua thức sáng đêm, cái hàng rào to cao được đẩy nép sang một bên, khoãng sân trường rộng lớn, tán cây vươn vãi khắp nơi, mới đây đả gần nữa tháng tôi lên đây, nhiều chuyện đả xãy ra trên cuộc đời tôi, từng cánh cữa lớp đả được mỡ tan hoan ra, tôi đặt nhẹ cái cặp vào chổ ngồi. Tôi bước lạch bạch lên sân thượng, một nơi yên tỉnh, chỉ có gió, nắng , và tôi. Miễng bón đèn còn chút ít vươn vãi trên đất, tôi hít một hơi không khí trong lành vào phổi, tôi hét to một tiếng xé toạt không gian tỉnh lặng của cái trường này, hôm nay thứ 6 tôi có tiết thể dục đầu nên tôi quyết định cúp luôn, tôi nằm trên căn nhà kho nhỏ trên sân thượng, ngả lưng mình nằm xuống, cái cảm giác mmát lạnh của xi măng xuyên qua cả lớp áo mõng đồng phục thể dục. Tôi ngước nhìn lên trời, từng làng mây thông thả trôi nhẹ, không lo ngĩ không muộn phiền, từng cánh chim nhỏ nhắn bay lượn trên nền trời xanh, tôi gát tay lên chán và ngĩ vu vơ.........................
Tùng....tùng....
Tiếng trống vang vọng vào tay tôi, tôi trao đảo mở mắt ra, ngước nhìn vào cái đt thi đả 7h45. Tôi nãy người xuống đất......phịt.....bụi từ chân tôi văn ra mịt mù, tôi phũi tay chiếc áo mình cho sạch rồi thong thả bước nhẹ trên những bậc thang rắn chắt, tôi ngáp oa một tràng dài, thế là đả qua một tiết, vừa bước xuống tới dãy lầu thì dòng người chạy lăng xăng đủ chiều, dường như có chuyện gì đang ở nơi này chăng. Tôi nhón người đứng xem có chuyện gì thì thấy nguyên một đám bu đen tại cái lớp ở góc phòng, trong mõi con người thì luôn có một bản chất đó là tò mò, tò mò giúp xã hội con người phát triển, tò mò thúc đẩy sự trưỡng thành của con người. Tôi chẵng phải là thánh thần gì cả nên cũng có cái bản chất đơn thuần đó, tôi bước nhẹ lại cái nơi đó, ngước nhìn lên cái bảng nhỏ để trên cữa là 10B5 cái lớp này có lẽ được đồn là quậy nhất trường thì phải, nhưng kệ mẹ mày quậy kệ mẹ tụi mày, mày quậy thì tao có phim coi đở buồn. Chen lẫn trong đám đông xô đẩy kia Wao một cảnh tượng thật là hùng vĩ, một đứa con gái thon thả, tướng tả mạnh mai, hớt tóc ngắn, gương mặt trái xoan nhưng nhìn thoáng qua cũng biết là dân anh chị rồi. Chát.....bóp....những cú tán liên hoàn vào mặt đối phương, nhưng đối phương này là một sumo nói trắng ra là con nhỏ tôi bem hôm nọ, mặt con sumo này xưng tấy đỏ bầm lên, nhỏ kia thì cứ liên ảnh tát như trong phim hành động, ái chà chà, nhìn mãnh mai vậy mà quánh gì mà kinh vãi ***, tôi nhìn mà còn rợn người, đang đứng xem phim thì tiếng ông bảo về van lên
Tới đây hết r hả a trai đọc hơi lâu luôn r h kết vẫn vậy à