Chương 1-1: Buổi học cuối cùng
-LÊ HOÀNG BẢO NHI! Giờ là mấy giờ rồi mà con còn ngủ được. Có biết giờ muộn học rồi không?Mẹ nó chạy bịch bịch trên hành lang, mở phanh cửa phòng của nó ra. Bà hét toáng lên.
Nó đang mơ màng trong giấc ngủ, cơ bản là đang mơ thấy thần tượng của mình thì bị tiếng hét của mẹ nó làm nó giật mình. Nó mở mắt ra, thấy mẹ đang chắp tay vào hông, phồng má trợn mắt nhìn nó.
-Mẹ làm sao mà phồng má trợn mắt thế?
Nó biết là mẹ nó lên đây để gọi nó và cũng biết tí mẹ nó sẽ làm gì nên nó vội kéo chăn trùm kín mặt.
-Mấy giờ rồi?
Mẹ nó kéo chăn ra khỏi người nó, dí cái đồng hồ vào mặt nó.
-Ưʍ...7strong0"... Sao? Chết cha, muộn học rồi!
Nó cuống cuồng khi nhìn thấy cái đồng hồ mẹ vừa dí vào mặt mình. Nó vội lấy bộ đồng phục trong tủ rồi vào vệ sinh cá nhân.
-Sao mẹ không gọi con sớm hơn?_Bảo Nhi nói vọng ra.
-Mẹ gọi đến phát khàn cả cổ rồi mà còn ngủ. Tưởng dậy rồi mà vẫn chứng nào tật ấy.
Mẹ nó giả bộ càu nhàu, trong khi đó bà đang bịt miệng cười vì...
-Thôi, mẹ xuống đây!
Mẹ nó cố gắng nhìn cười rồi đi xuống nhà.
Trong khi đó, nó đang cuống cuồng mặc quần áo.
-Trời, lại ngược rồi lại phải mặc lại. Xì..._nó càu nhàu.
10" sau...
Nó đi ra với khuôn mặt cực kì đen sì khi nhìn vào điện thoại thân yêu có hình thần tượng nó sáng lên là đồng hồ báo thức, mới 6h30" sao?
Nó đi xuống từng bậc thang, nhìn về phía bàn ăn nơi mẹ nó đang cười nói vui vẻ, bà cầm cốc nước uống một hợt nhỏ thì nhìn thấy ánh mắt tức tối của con gái đang nhìn mình. Bà lảng cái ánh mắt ấy và nói:
-Con gái xuống ăn sáng nè.
-Mẹ, cái này là cái gì?
Nó nghiến răng ken két, đưa đồng hồ chết mà mẹ vừa dí vào mặt nó.
-Cái này mẹ không biết! Anh ăn tiếp đi em no rồi. Giờ em lên phòng cái đây.
Mẹ nó lảng đi, nó tức tối ngồi vào bàn ăn.
Sáng sớm ra hai mẹ con nó đã gây chiến với nhau rồi. Đúng là hết nói nổi. Ba nó lắc đầu ngẫm trong đầu.
-Sao thế con gái? Mặt con sao đen như đít nồi thế?
Ba nó dù biết là sáng nào cũng có tình trạng thế này mà vẫn cố hỏi cho có chuyện.
-Dạ, con không sao ạ.
-Bảo Bảo, ba có chuyện muốn nói với con!
-Dạ, con nghe đây. Ba nói đi.
- Chuyện là thế này. Công ty của ba đang gặp trục trặc về vấn đề làm ăn ở bên Bắc Kinh nên ba dự định là cả gia đình mình ngày mai di cư sang Bắc Kinh sống để tiện cho việc làm ăn bên đó.
-What? Ba nói sao? Sang ấy ư? Con không sang đâu. Ba và mẹ cứ sang đi.
Nó 1 mực từ chối khi ba nó nói cả gia đình di cư sang ấy sống. Nó ghét nhất là phải chuyển đi chuyển lại với cả hiện giờ nó đang rất vui khi ở đây nó có rất nhiều bạn.
-Ba mẹ không thể đi nếu thiếu con. Con ở đây 1 mình ba mẹ không quản được rồi sẽ thành đứa trẻ hư hỏng thôi.
Thực sự ông không yên tâm để nó sống 1 mình ở đây cho lắm.
-Con lớn rồi ba à.
Nó khẳng định nó cũng phải có tiếng nói trong nhà vì nó cũng lớn rồi. Nhưng lớn chỉ là về thể xác chứ tâm hồn còn non nớt lắm.
-Trong mắt của ba, con còn rất nhỏ và vẫn cần ba mẹ ở bên chăn sóc. Ba đã quyết định rồi. Con phải sang đó với ba mẹ.
-Nhưng...
-Không nhưng nhị gì hết. Mau ăn đi rồi còn đi học và coi như đây là buổi học cuối cùng ở đây đi._Ba nó gắt lên.
Đây là lần đầu tiên nó bị ba quát nên nó cúi mặt xuống, không nói gì thêm. Ba nó đã quyết gì thì nó phải nghe thôi.
.
.
.
.
.
.
.
T/g: Lần thứ mấy viết truyện rồi ta, nhưng mong mọi người ủng hộ, có gì sai sót các bạn hãy góp ý cho mình nhé! Cảm ơn.