Chạy Trốn

10/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trong màng đêm, gió thổi nhẹ nhàng nhưng đủ để người ta cảm thấy lạnh buốt từ bên trong coi lòng,trong lòng tôi lúc này cũng giống như một mảnh thủy tinh rớt bể tan nát trên nền gạch khi nge đc những  …
Xem Thêm

- tại bí quá nên em chơi đại luôn - tôi cười

- thôi ngỉ đi, mốt có chuyện gì kêu anh, tao ưng mày rồi đó thằng nhóc

Anh ta, nhỏ quyên, và thằng thành ra về, nhỏ quyên nhìn tôi đăm đăm, chắc nhỏ là người kêu anh nhỏ tới giúp tôi lắm. Mỹ anh nãy h vẫn nắm chặt lấy bàn tay tôi, hơi ấm từ bàn tay nhỏ vẫn cừ chầm chậm truyền qua bàn tay tôi, cái cảm giác ấm áp, ngọt ngào xen lẫn hạnh phúc.

- nè làm gì nắm quài thế hã nhỏ kia - tôi cười vơí nhỏ

- buông ôm ra ông đi quánh lộn nữa hã hã - nhỏ hét vào mặt tôi

- có đâu, bây giờ má wýnh nữa chắc chết lun quá - tôi lại cười

- ông mà cũng biết sợ nữa sao - nhỏ nhéo và hông tôi

Hông tôi còn bị thương sau trận đánh bây giờ lại ăn thêm nguyên cú ngắt đau điếng của nhỏ, nước mắt tôi muốn trào ra bởi nổi đau sát thịt, tôi đau ko thành lời, nhỏ thấy vậy liền xoa xoa vào chổ vừa nhéo rồi cười như chưa có chuyện gì xảy ra, trời ơi trời sao giả ngu hay giữ gì vậy trời

- ông biết tui lo cho ông lắm hk hã - nhỏ mát xa cánh tay cho tôi

Đôi bàn tay mịnh màng mát lạnh cứ đều đều trên cánh tay tôi, một cách giái phê phê truyền từ cánh tay về não.

- bộ yêu tôi hay sao? Mà lo giữ zị - tôi trêu nhỏ

Nhỏ dừng lại, 2 đôi má nhỏ ửng đỏ lên, đôi mắt nhỏ giống như là bị bắt gặp khi làm một chuyện xấu gì đó vậy.

- yêu cái đầu ông - nhỏ ngắt vào cánh tay tôi ngồi vùng vằng bỏ đi

Tôi gượng một chút sức lực tàn còn lại nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của nhỏ.

- đừng đi ở lại với tui đi - tôi năn nỉ nhỏ

- hk thấy gét, ông toàn chọc tui ko à - nhỏ nguýt ngoa

- thôi xin lỗi mà ở lại chơi chút đi mà

Sao một lời năn nỉ khô máu, thì nhỏ cũng ngồi phịch ở lại ngồi nói chuyện với tôi. Khung cảnh chiều bao phủ lên cả bệnh viện, từng hạt nắng xuyên qua từng ô cửa kính vào phòng tôi, dòng người qua lại ngoài phía phòng tôi, tiếng lao xao của bước chân, tiếng người hớt hải chạy qua chạy lại. Nhỏ ngồi cạnh giường gọt táo cho tôi.

- hã miệng ra - nhỏ đưa nguyên miếng bự tổ chản lại miệng tôi

- thôi bự quá, cắt nhỏ ra đi

- bây giờ có ăn hk - nhỏ càu nhàu

- không ăn đâu bự quá

Tôi vừa mở miệng ra chưa kịp dứt tiếng thì nhỏ nhét nguyên miếng táo vào miệng tôi. Tôi bị mắt ngẹn, gắng hơi sức cùng lực kiệt nuốt vaò

- định....giế..t..tôi hã - tôi la lên

- ai biểu dám chọc tôi, cho chết luôn - nhỏ cười giòn ta dưới ánh nắng chiều

- bị thương giờ còn bị tra tấn nữa má ơi cưú con - tôi thốt lên

- hk có má ông ở đây đâu hehe - nhỏ cười man rợ

Nhỏ ngồi làm trò với tôi, ngồi nói chuyện đủ thứ với tôi, cuối cùng thì trời cũng đả gần tối, tôi kêu nhỏ về

- tối rồi mỹ anh về đi - tôi nói

- ông ở đây được hk? - nhỏ hỏi

- được mà, bộ muốn ngủ ở đây với tui hã hehe - tôi trêu nhỏ

- ngủ cái đầu ông

Nhỏ ném cái gối vào mặt tôi, rồi thủng thẳng ra về, tôi nằm đó cả căn phòng im phăn phắt, tôi nằm trong phòng hồi sức nên ở đây chỉ có mỗi một mình tôi, ngước nhìn vào đồng hồ thì đả 6h30 , một nổi cô đơn lạnh lẽo bao trùm cả căn phòng, tôi lẫm bẩm ước rằng, có một ai đó sẽ ở bên tôi lúc này, sẽ an ủi, sẽ trò truyện với tôi. Bổng cánh cửa phòng từ từ hé mỡ ra, một mùi hương dịu dàng quen thuộc lan toả làm xua tan cái không khí cô đơn này. Gương mặt thanh tao dần dần hiện dưới ánh đèn.

- ai thế - tôi cất giọng

- quyên nè............
Lúc này nhỏ vào đây làm gì trời, khuya rồi mà còn ở đây

- sao giờ này còn ở đây - tôi hỏi nhỏ

- ừm tại.....từ lúc vào đến giờ chắc minh chưa ăn gì, nên quyên mua đem vào

Nhỏ nhắt mới nhớ từ lúc mỡ mắt đến giờ toàn bị nhỏ mỹ anh tra tấn muốn gần chết, quên luôn cả cái bụng đang thét gào này nữa, nhỏ chìa một bọc cơm ra đưa cho tôi

- nè ăn đi - nhỏ nói

- ừm để đó đi, chút ăn

- ăn liền đi cho nóng, cái này tui...nấu để chuộc lỗi đó - nhỏ lấp bấp

- ừm mà chuộc lỗi gì - tôi tỏ vẻ khó hiểu

- ờ...thì...tui..tui - nhỏ lấp bấp

- tui gì nói đi - tôi hỏi con nhỏ

- ừm thị tại tại quyên, minh mới vào đây - nhỏ nói lấp lững

- chuyện của tôi, tôi gây ra liên qua gì đến quyên mà phải xin lỗi - tôi nói lạnh ngắt

- quyên tưỡng........- nhỏ bổng im phắt

Chắt có lẽ nhỏ tưỡng rằng tôi vì nhỏ nên mời quánh thằng kia rồi xảy ra nhiều chuyện thế này, ừ mà nhỏ ngỉ vậy cũng phải mà trong cái phần tức giận đó cũng có cảnh tượng nhỏ đi với thằng đó, rồi thằng chó đó nó nắm tay nhỏ. Không lẽ....tôi....nhưng nãy giờ lo làm xàm với nhỏ nên chẵng để ý gì, nhỏ mang theo cái cặp to đùng kia, tôi vừa định hỏi thì, nhỏ đả xen ngang vào

- quyên với thằng đó không có gì đâu. Minh đừng hiểu lầm - nhỏ lấp bấp nói

- hiểu lầm chuyện gì - tôi tỏ vẻ lạnh nhạt

- ừ thì......chắc minh ngỉ quyên với thằng đó quen nhau phải không - nhỏ nhìn sâu vào mắt tôi

- không, mà việc gì quyên phải giải nhiều với tôi như vậy - tôi nói một câu làm gió đơ ra không cất thành lời

- mà định ngủ ở đây hay sao mà đem tập học theo vậy - tôi hỏi

- ờ....ừ.....thì quyên sợ minh ở đây một mình buồn nên qua đây nói chuyện cho vui - nhỏ cúi mặt xuống

- ko sao đâu tôi sống một mình quen rồi - không hiểu tại sao tôi lại cất ra những câu nói lạnh nhạt đó có phải do tôi ghen chăng?

- nhưng.......ở nhà quyên không có ai hết, anh Quy thì đi làm ở nhà có mình ên quyên à - nhỏ sợ sệt nói

Ngĩ lại trời cũng đả khuya rồi, ko lẽ tôi lại bắt nhỏ về lúc này, có bao nhiêu nguy hiểm đang rình rập nhỏ ngoài kia, cái nơi này là một nơi tạp nham, biết điều gì sẽ xảy ra với nhỏ, nhưng bản thân tôi lại làm trái với ý ngỉ của mình

- sợ thì sao ko kêu thằng đó qua ở chung - trời tôi....vừa nói cái gì vậy

- quyên nói ko phải vậy, quyên ko phải hạng người đó - nhỏ hét lên nước mắt nhỏ dàn dụa

- minh ko muốn thế thì quyên về - nhỏ cất giọng trong tiếng nấc

Tiếng nấc của nhỏ sao mà đau xé lòng tôi đến thế, nhỏ đứng dậy, tôi nhón người theo giữ nhỏ lại nhưng sau tay tôi ko chạm đến nhỏ, mà lại đυ.ng xuống nền gạch, tôi té sống soài xuống mặt đất, nhỏ hốt hoảng chạy lại đở tôi dậy, sau tôi lại làm thế........tôi đả làm biết bao người con gái phải khóc rồi, sao zờ tôi phải làm nhỏ khóc nữa, chết tiệt. Nhỏ đở tôi lên, 2 con mắt nhỏ vẫn còn ươn ướt.

- minh có sao hk - nhỏ hỏi

- ưʍ...ko sao? - tôi mím chặt nỗi đau lại trả lời cho nhỏ

- ăn cơm đi, ngụi hết rồi

- xin lỗi quyên nha - tôi nắm chặt tay nhỏ

Nhỏ giật mình rụt tay lại, đó cũng là một phãn xạ bình thường khi bàn tay thô kệt của thằng con trai chạm vào đôi bàn tay mềm mại khác

- về hk đc thì ngủ ở đây đi, zờ khuya rồi sao về được

Nhỏ gật đầu khe khẽ, nhỏ cúi gầm mặt xuống lao đi những giọt nước mắt động trên gương mặt nhỏ, nhỏ ngước mặt lên nhìn tôi, dành cho tôi một nụ cười tươi như lần đầu tôi gặp...................................................

Nhỏ mở cái khay đựng cơm bằng inox ra đưa cho tôi, tay tôi ê buốt không còn một chút sức nào, tôi làm rơi cái muỗng nhỏ mới đưa cho tôi, mùi thơm của tô canh bí nóng hổi sóc vào mũi tôi, dịch dạ dày tôi tiết ra ngày một nhiều, tay tôi thì lại bất lực, tôi chỉ biết núi tiếc nhìn nó, nó nhìn tôi, cái vẽ lạnh lùng kiêu ngào nó như muốn nói '' cơm dưng trước mặt còn không ăn được, huống hồ còn làm gì ''. Tô canh nói cũng phải cái thằng như tôi đúng là vô tích sự mà, ăn còn ăn chẵng được. Nhỏ thấy cái bộ dạng thất bại của tôi như vậy liền khẽ cười, một nụ cười trong căn phòng lạnh lẽo này.

- thôi há miệng ra, quyên đút cho
Nhỏ cứ xem tôi như một đứa trẻ lên ba, miệng thì cứ nói chuyện dụ tôi để tôi vựa mở miệng thì nhỏ nhét nguyên muỗn cơm vào miệng tôi, tôi gần như sắp chết vì ngẹn, còn nhỏ miệng thì cười tủm tỉm, tôi cứ ngỡ nhỏ sẽ nhàng hơn mỹ anh ko ngờ nhỏ còn dữ hơn nữa. Sao khi bị hành hạ bởi nhỏ, nhỏ dọn dẹp đồ còn tôi thì cứ nằm liệt trên giường bệnh, nằm chán không có gì làm thì lại đâm ra ngỉ ngợi, lúc này bệnh viện đả 8h ngước nhìn ra phía ngoài cửa sổ từng dòng xe cứ chen chút nhau chạy, đập vào mắt tôi là những ánh sáng phát ra khấp cả khu phố, đèn đường, đèn trang trí của những cửa tiệm bên lề cứ khoe nhau mà trình diễn, tôi rất muốn ra khỏi cái nơi bức rức này, căn phòng này chẵng khác một nơi tù túng, nó giam cầm tôi, nó ràng buộc tôi lại ko cho tôi có một chút tự do, một chút sau nhỏ quay trở lại phòng, gương mặt hớn hỡ ko biết bị gì nữa, tôi lắc đầu nhìn nhỏ, nhỏ nhìn tôi rồi giả vờ lơ tôi đi, bước lại cái giường đằng kia rồi ngủ................................

Bình Luận (69)

  1. user
    Phúc (4 năm trước) Trả Lời

    Tới đây hết r hả a trai đọc hơi lâu luôn r h kết vẫn vậy à

  2. user
    ahathocon (13 năm trước) Trả Lời

    úi dời, có khi do đọc truyện của bác cũng nên, thấy bác đánh nhau được gái theo quá trời nên anh nào chẳng muốn đánh. còn giờ nam nữ bình đẳng, nam đánh dc thì nữ cũng nhào dzô mà bác chẳng đã bảo tụi trẻ bây giờ hổ báo cxung 1 phần dc gái nể là gì

      user
      llMinhll (13 năm trước)

      èo bác cứ đùa, mình nói câu đó thì cũng do mình thấy xã hội giờ như vậy thôi, nhưng bọn trẻ bây giờ chẵng ngĩ xa được, quánh cho Mạnh, hổ báo cho dữ rồi bị thằng khác đạp đổ cũng chẵng còn được gì đâu, đó không phải là thứ mà con người phải tự hào đâu bạn ạ

  3. user
    imtheworst (13 năm trước) Trả Lời

    Nhưng đời cũng ko phụ rẫy ai bao giờ! Minh nhỉ? Giờ thì bớt đa tình chút nhé! khổ cho gấu lắm!

      user
      llMinhll (13 năm trước)

      đả rất cố gắng để không làm khổ gấu bác ạ, mặt dù trong quá khứ em luôn làm khổ gấu nhưng gấu luôn thứ tha vì tất cả, gấu là người con gái cuối cùng đi cùng mình đến suốt cuộc đời bạn ạ

Thêm Bình Luận Xem Thêm Bình Luận→