- mà Minh đi với Bích nha, xe như xẹp rồi
- cái gì, thôi để đi bộ còn có lí hơn - tôi lên tiếng
- ai cần - con chảnh nói
Nhỏ như kéo tôi ra phía sau nói
- thôi gág đi mà, tại xe xẹp thôi chứ hk thì để như đi với minh
Tôi đứng suy ngỉ một lúc thì cũng phải, thôi thì cắn răn chịu đại vậy, tôi quay lại gương mặt vẫn như thế, tôi leo lên xe con nhỏ chảnh nói
- lên xe đi - tôi lạnh nhạt nói
- hứ, ko cần - lại làm giá
- thôi mà trể rồi, nhanh đi bà - nhỏ như dỗ ngọt đó
Tôi đạp cái xe toàn màu hồng này, khiến mọi người trên đường điều đổ dồn về tôi, ánh mắt họ khó hiểu tôi ngỉ bụng chắc họ ngỉ thế này '' Thằng này gay chắt luôn, nhìn mặt đẹp trai vậy mà chạy chiếc xe toàn màu hồng'' tôi thở dài ngẫm ngỉ, bổng tôi nhớ lại những ngày đèo nhỏ trên chiếc xe đạp cà tàn của mình, gương mặt tôi xụ xuống, ánh mắt vô hồn, sống mũi bổng cay sè đi, nhưng tôi đả cố kìm lại cái xúc động của mình, tôi gìm lại nổi đau, và tiếp tục đạp xe dưới cái ánh nắng tà tà buổi trưa.
- tới rồi nè minh - nhỏ như cắt ngang nổi đau xót trong lòng tôi
Tôi dựng xe lại kế bên quán, và tôi bước lặng yên sau tiếng cười nói ríu rít của 2 con nhỏ, đây là một cái quán khá rộng, được trang trí theo phong cách hiện đại, màu nền là xanh nên nhìn rất dịu mắt, hình ảnh treo lũ khũ trên tường, hít một hơi thật sâu đẩy cánh cữa kính vào , hơi lạnh từ máy điều hòa phả hơi lạnh vào tôi, tôi mát run người, mãi mê đang suy ngỉ trước cái cảnh sang trọng của nơi đây, thì 2 con nhỏ đả ngồi phịch xuống gế chí choé với nhau.
- lại đây nè minh - nhỏ như lên tiếng
- ừ
Tôi ừ một tiếng rồi đi lại phía 2 con nhỏ, tôi ngồi xuống gế gương mặt lạnh te, tôi ngồi như một thằng vô hồn đang làm khán giã trước câu chuyện của 2 nhỏ, chị phục vụ đi chậm rãi lại
- 2 em dùng gì - sặc 2 em bộ ko thấy tôi hả trời
- lấy em một li chè thái - tiếng nhỏ như nhỏ nhẹ
- lấy em một li chè mã lai, một cái bánh kem, một trái rau câu dừa
Sặc tôi có nge nhầm vậy trời, con gái gì mà ăn khủng khϊếp vậy, biết là con gái có tính ăn vặt nhưng tôi ko thể tưỡng tượng nỗi con nhỏ chảnh này lại ăn khũng khϊếp như vậy, ko lẽ nó định để mình ở lại rữa li sao trời, tôi giữ cái mặt lạnh của mình tiếp tục, tôi ngước lên thì thấy ánh mắt nham hiểm của cái con nhỏ đó, nhìn khó ưa vãi. Chị đang phục vụ đang hí hoáy trên cuốn sổ bổng quay sang tôi nhìn với ánh mắt khác với ánh mắt dành cho hai con nhỏ lúc nãy, chị cươì dịu dàng
- anh ''cold'' này dùng gì zạ - '' anh '' ? sặc bộ tôi già lấm hả trời
- chị ở đây có cafe ko chị ? - tôi đáp lại với cái giọng lạnh
- ko anh, chỉ có bán chè với kem thôi
- dạ vậy lấy cho em li kem cacao - tôi đáp lại
Chị gi hí hoáy vào cuốn sổ, và nháy mắt một cái vơí tôi làm tôi giật cả mình, chị nhẹ nhàng bước vào trong:...........ánh mắt của 2 con nhỏ nhìn tôi khác hẵn cái từ anh '' cold '' thật sự làm tôi ko hiểu, bộ cái mặt tôi như cục nước đá lạnh như vậy sao
- hì hì, được gọi là anh '' cold '' nha - nhỏ như cười hì hì, còn con kia thì quay sang chổ khác
- ừ - tôi ừ nhẹ
.........................................................
- tính tiền chị ơi - tôi reó chị
chị bước chậm rãi ra, nhiìn tôi cười
- của anh '' cold '' 150k ạ
Ôi cái ȶᏂασ 150k , tôi sững người, ăn có một li kem mà 150k, đúng là ông trời trêu tôi thật mà
- ko có tiền thì để tôi trả - con nhỏ chảnh lên tiếng
Nó làm tôi quê dể sợ, nhưng tôi vẫn giữ bình tỉnh móc bốp ra lấy 2 tờ tiền tiếc núi ra đưa cho chị. Sau khi chút xíu nữa là ở lại rữa li tôi đâỷ cửa ra ngoài với cái mặt hầm hập, cái nóng của ngoài đừng hực vào ngươì tôi, 2 con nhỏ cũng vừa bước ra
- để như đưa minh về nha - nhỏ như lên tiếng
- thôi để tôi tự về, nhà trọ tôi ở gần đây như về trước đi
Tôi nói xong quảnh mặt ra ngoài và bước te te về phòng trọ, cái nắng gay gắt của ánh nắng trưa làm mồ hôi tôi nhễ nhại, cộng thêm sự khói bụi ở nơi đây tôi chạy nhanh về phòng, hôm nay bà chủ cho tôi được ngỉ vì đi tựu trường, nhưng tôi chẵng muốn ngỉ, mà đi đến đó thì cũng bị bả đá đít về thôi, tôi làm nhàm một lúc thì bước tới dãy nhà trọ và trước cái phòng của tôi có một bóng người nhỏ nhắn, người con gái tôi nói chia tay để em đau một lần rồi thôi, để em quên đi tôi và sống tốt hơn, bóng người đó là......Ngân người con gái trong tim tôi
tôi Chạy trốn đi tìm vùng đất mới
Nhưng Cớ sao em vẫn lại đi tìm
tìm làm chi khi tôi chỉ mang đau khổ
Tìm là gì khi ko còn cảm giác xưa
Thôi thì anh sẽ đi tìm cảm giác ấy
cảm giác khi xưa dưới chiều mưa
cái cơn mưa ngày muà hạ
nhấn chìm đôi ta trong biển tình
Ngân......có phải ngân ko, chắc là ko phải đâu, zờ này nhỏ phải ở dưới chứ, chắc là tôi nhìn nhầm thôi, nhìn nhầm nhưng tại sao tôi lại ko dám đi lại đó là cánh phòng của tôi mà, tôi nép người sang một bên, nhưng ko kịp em đả thấy tôi, em bỏ cái balo xuống và chạy lại xiết chặt lấy tôi, từng giọt nước mắt lăng dài trên đôi má em, đôi mắt này, đôi môi này, thân hình này......tôi......tôi đứng bất động trước những giọt nước mắt của em, sống mũi tôi bổng cay soè đi, đôi mi tôi ngấn nước, tôi nói với lòng '' ko khóc, ko đc khóc, mày phải lạnh, mày phải vô tâm '' những câu nói đó nó ko còn có tác dụng gì với tôi nữa, khi những giọt nước mắt cũng đả lăn dài trên má tôi, tiếng nấc của em vang vọng cả khu trọ, tôi rụt rè đưa cánh tay của mình ôm chặt lấy em.
- tại sao? Tại sao anh lại bỏ em, rồi trốn lên đây - tiếng nhỏ hòa trong tiếng nấc
- a..nh..... - miệng tôi lấp bấp ko thốt nên lời
- em biết, em biết hết rồi, li nói cho em biết rồi, anh là đồ khốn nạn, anh tưỡng chạy trốn là mọi chuyện kết thúc sao
Tôi ko còn có thế cất thêm một câu lạnh nhạt nào với em, bây giờ tôi chỉ biết ôm chặt em vào lòng, và những giọt nước mắt cứ khẽ rơi lộp độp như cơn mưa ngày ấy, tôi cứ ôm cứ khóc cùng em
- an.h...xin lỗi....anh xin lỗi - tiếng xin lỗi của tôi hòa theo những giọt nước mắt
''Chát'' em tán vào mặt tôi, nhưng nó ko đau, nó ko bằng một góc nào đó mà tôi đả gây ra nổi đau cho em, em nhóm người lên hôn tôi ngấu ngiến, tôi cũng đáp trả lại nụ hôn của em, những giọt nước mắt mằn mặn hoà theo nụ hôn của chúng tôi, tôi buông em ra, những giọt nước mắt đả khô động trên 2 gò má ửng hồng của em, tôi nhẹ đút chìa khóa vào mở cửa ra, em bước nhè nhẹ vào trong, nhìn xung quanh, chắt em bất ngờ lắm khi em thấy người em iu sống ở trong cái phòng nhỏ xíu này, nhưng ko phải em lại trao cho tôi một ánh mắt chìu mến
- nhìn gì mà nhìn, bộ chưa thấy phòng trọ à
Nhỏ đang nhìn giáo dát xung quanh bổng quay lại tôi với gương mặt đỏ gất, chết bà mấy cái qυầи ɭóŧ lung tung trên giường, tôi cuống cuồng ôm cái đống đồ đó nhét xuống giường, em bụm miệng cười tỉnh queo
- nhìn y chang cái chuồng heo - em cười ngất
- kệ...anh. Hk mún thì đi ra - tôi tỏ ra giận em
Em ngừng cười chạy lại ôm chặt lấy tôi và từng giọt lệ lại rơi
- anh muốn đuổi em một lần nữa sau, muốn bỏ rơi em nữa sau?? - tiếng nấc của nhỏ thất thanh
- anh xin lỗi mà, anh hk có ý đó đâu
- zậy sao anh lại nói như thế
- thôi mà, anh biết lổi rồi mà, tha lỗi đi mà - tôi cù lét em
Tiếng nấc nhỏ ngừng, và tiếng cười lại tràn ngặp căn phòng nho nhỏ này, bổng tôi nge được cái tiếng réo lên từ bụng của em, em vội lấy tay ôm bụng ko để nó reo lên, tôi nhìn thấy cái bộ dạng của em ko thể nhìn nổi cười, tôi ôm bụng nằm lăng ra, em đấm thùm thụp vào người tôi
- cười nè, chết nè, dám cười hả
- thua thua, hk cười nữa, hk..cười nữa - tôi ríu rít đầu hàng
- em đói quá hà - nhỏ xo xo cái bụng
- thôi đi chợ với anh, anh mua đồ ăn về nấu - tôi nói
Tới đây hết r hả a trai đọc hơi lâu luôn r h kết vẫn vậy à