Ông trời!
Sao lại là người đàn ông này!
Tư Đồ Ý!
Ôn Hinh sợ đến ngây người, hoàn toàn không phản ứng kịp! Chỉ có thể nhìn Tư Đồ Ý từng bước một đến gần cô, khi hắn đến gần sân thượng cô cảm nhận được sự nguy hiểm, không tự chủ đứng lên, chậm rãi lui về phía sau, cô đã bị ép sát lan can không thể lùi được nữa.
"Tư Đồ tiên sinh. . ." Người đàn ông càng đến gần tim cô đập càng nhanh, sự sợ hãi trong lòng càng lúc càng mãnh liệt. Tuy rằng cô không phải loại người to gan lớn mật, không sợ trời không sợ đất, nhưng cũng chưa từng gặp người nào làm cho cô sợ giống như lúc này. Cô hận là mình không thể mọc ra đôi cánh dài, đôi cánh màu trắng hay màu đen đều được, chỉ cần làm cho cô bay xa khỏi người đàn ông này thôi.
"Anh. . . Anh muốn, muốn làm gì!" Ôn Hinh trừng mắt nhìn, ở khoảng cách gần như vậy cô có thể thấy rõ được lông mi dài đen như mực cùng với đôi mắt léo sáng, đôi môi mỏng mím lại như không vui.
Bất luận như thế nào cô cũng muốn đẩy hắn ra, vì hiện tại cử chỉ của hắn cho cô biết hắn sẽ không tôn trọng phái nữ, nên cô có quyền lợi tự bảo vệ mình! Thế nhưng Ôn Hinh còn chưa ra tay, thì có một lực mạnh mẽ làm người cô ngã vào lòng Tư Đồ Ý, đôi tay lúc đầu định đẩy hắn ra thì bây giờ lại đặt trước ngực hắn, nếu có ai nhìn thấy sẽ nghĩ cô đang âu yếm, quyến rũ hắn!
Sau đó là một trận trời đất quay cuồng, chờ Ôn Hinh lấy lại tinh thần thì phát hiện hắn đã áp cô sát lên tường lan can.
"Tư. . . ưm ưʍ. . ." Ôn Hinh còn chưa kịp nói, môi cô đã bị một vật mềm mại ngăn chặn, miệng bị cạy ra, lưỡi của Tư Đồ Ý linh họat đi vào, mạnh mẽ công thành đoạt đất.
Cô muốn giãy giụa nhưng lại bị ôm rất chặt, một chút nhúc nhích cũng không được, ngay cả chân cũng bị đè lên, đáng trách hơn cô lại đi chân trần, nếu mang giày cao gót... ít nhất cũng có thể cho hắn một cước rồi.
Lúc này trên cầu thang truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Tư Đồ tiên sinh, Tư Đồ tiên sinh?" Dĩ nhiên là Ôn Khả Di, hơn nữa tiếng nói càng lúc càng gần.
Ôn Hinh dùng sức thoát ra khỏi sự ràng buộc của hắn, thế nhưng người đàn ông này lại không chịu buông,vẫn như cũ đè chặt cô trên tường, trong miệng lưỡi hắn vẫn tiếp tục dây dưa. Nếu như để cho Ôn Khả Di phát hiện sự dây dưa này, Ôn Hinh không phải sợ Ôn Khả Di sẽ đối phó cô như thế nào, mà chuyện này truyền ra ngoài, thì sau này cô đừng hòng có cuộc sống bình yên như lúc trước.
Ôn Hinh không dám giãy giụa nữa, nếu phát ra tiếng sẽ bị phát hiện, nhưng nếu cô không giãy giụa sẽ bị sỗ sàng, vậy cũng không được.
Cô không cần biết người đàn ông này là cháu rể quý hay gì đó, dùng toàn lực cắn hắn, rất nhanh trong miệng cô lan tràn một mùi máu tươi nồng nặc. Thế nhưng Tư Đồ Ý không một chút buôn lỏng, ngay cả lông mi cũng không nhúc nhích, đầu lưỡi vẫn tiếp tục dây dưa với lưỡi của cô, cô trốn thế nào cũng không được. Ôn Hinh hung hăng nhìn chằm chằm hắn, hắn thì yên lặng nhìn cô.
"Tư Đồ tiên sinh? Ngài có ở đây không?" Giọng nói của Ôn Khả Di gần tới sân thượng, trái với Tư Đồ Ý vẫn bình tĩnh thì Ôn Hinh căng thẳng đến nỗi không dám nhúc nhích, nhắm mắt lại giả chết.
Ngay lúc cô cho rằng sẽ bị phát hiện, thì dưới cầu thang truyền đến giọng nói của một "Thiên sứ" đến để giải cứu cô.
"Chị, bà nội đang tìm chị đó!" Là cô gái nhỏ Khả Tĩnh, chị yêu chết em mất! Trong lòng Ôn Hinh hoan hô. Miệng bị chặn không nói được lời nào cũng không phát ra tiếng, chỉ có thể nhìn trời cầu khẩn bọn họ đi mau mau, sau đó cô nhất định sẽ về nhà thấp hương bái phật để tạ ơn.
May mà ông trời nghe được lời cầu nguyện của Ôn Hinh. Bên ngoài, tiếng bước chân dần dần đi xa.
Khi Ôn Hinh thoát khỏi sự căng thẳng, toàn thân cô xụi lơ dựa vào người Tư Đồ Ý cũng không kháng cự, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.
Cho đến khi miệng Ôn Hinh cảm thấy tê dại, thì người đàn ông này mới buông cô ra. Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn hiện lên tâm tình mà cô không hiểu, trên môi hắn vẫn còn vết máu chưa khô, Ôn Hinh quay đầu đi chỗ khác không muốn đối diện với hắn, để khôi phục nhịp tim của mình.
"Ôn Hinh, lần này em trốn không thoát đâu.” Chất giọng người đàn ông trầm thấp có thể mê hoặc không ít người phụ nữ, thế nhưng Ôn Hinh lại cảm thấy giống như của ác ma đến từ địa ngục, đây là lần thứ hai hắn làm cho cô sợ.
Cô cố sức đẩy hắn ra, cầm lấy đôi giày trên ghế chạy trốn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ phải thoát khỏi ác ma này!
Khi chạy đến bể phun nước trong hoa viên thì Ôn Hinh mới dừng lại ngồi xuống thở phì phò.
Sờ sờ đôi môi còn đang đau nhức, Ôn Hinh nhịn không được quay lại nhìn lên lan can lầu hai, phát hiện ra Tư Đồ Ý còn đang ở đó, hơn nữa hắn vẫn còn đang nhìn cô! Cô vội quay đầu tránh khỏi tầm mắt của hắn.
Không được, nơi này không thể ở lại cô phải nhanh chống về nhà! Vì vậy Ôn Hinh nhanh chống mang giày vào, không để ý chân và môi đều đang đau nhức, chạy về phía cửa.
Đi được vài bước thì Ôn Hinh gặp Khả Tĩnh. Ôn Hinh không thể tránh chỉ có thể đi tới.
"Chị họ, chị sao vậy? Sao mặt chị tái nhợt vậy?” Cô gái nhỏ nhìn thấy Ôn Hinh không bình thường, vội vã chạy đến đỡ lấy cô.
Ôn Hinh cười cười, "Không có việc gì chỉ là có chút khó chịu, chị muốn về nhà nghỉ ngơi."
"Hay là chị lên lầu hai nghỉ ngơi đi, em sẽ gọi bác sĩ đến xem cho?" Cô bé lo lắng nói.
Vừa nghe đến lầu hai, cả người cô Ôn Hinh cứng lại, vội vàng nói: "Không cần! Chị không sao, chỉ cần về nhà nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, chắc là do không khí bên trong không tốt thôi mà."
Khả Tĩnh cười cười nói với Ôn Hinh "Em biết là chị không thích mấy việc này. Được rồi, em sẽ nói lão Dương đưa chị về nhà. Trở về sớm nghỉ ngơi một chút."
"Ừ." Ôn Hinh biết là bọn họ đang lo lắng cho cô nên không cự tuyệt, hơn nữa đã trễ như thế này nơi này là tiểu khu nên rất khó bắt xe.
"Chị họ vậy chị về sớm nghỉ ngơi". Sau đó cô bé chớp mắt to nhỏ giọng nói: "Em sẽ giúp chị ứng phó với cha em."
Ôn Hinh không nhịn được cười một tiếng.
Về đến nhà, Ôn Hinh tắm rửa xong ngồi trên giường, thất thần nhìn đôi môi sưng đỏ trong gương, trong lòng hỗn loạn cực kỳ.
Không ngờ lại bị cưỡng hôn bởi người đàn ông mới gặp mặt ba lần! Lần thứ nhất gặp mặt cô đã ngã nhào vào ngực của hắn. Lần thứ hai gặp mặt trực tiếp lăn lên trên giường. Lần thứ ba gặp mặt cô bị hắn cưỡng hôn!
Tuy đây không phải là nụ hôn đầu của cô, cùng với Tô Thanh Huyền yêu nhau ba năm cũng có hôn nhưng đều như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng thôi đã làm cho hai người đỏ mặt một thời gian, làm sao có thể... Hôn như vậy vẫn là lần đầu tiên. . .
Nghĩ tới đây, Ôn Hinh không khống chế được đỏ mặt! Ôn Hinh mày không được nghĩ đến người đó nữa!
Ôn Hinh lệnh cho mình không được nghĩ lung tung, kéo chăn đắp kín đầu, cưỡng ép mình đi ngủ, đây là mộng mà thôi, tĩnh dậy sẽ không còn nữa.