Chương 10: Phỏng vấn

Hôm sau Ôn Hinh tỉnh lại đã là buổi sáng, ánh mặt trời xuyên từ cửa sổ sát đất chiếu vào, làm cả căn phòng chở nên sáng sủa ấm áp.

Tối hôm qua Ôn Hinh ngủ không được ngon lắm, trong mơ cô vẫn không thể nào chạy thoát khỏi sự dây dưa của người đàn ông đó, không ngừng lặp đi lặp lại lời nói kiên định như lời thề của hắn: "Ôn Hinh lần này em trốn không thoát đâu."

Ôn Hinh biết Tư Đồ Ý tuyệt đối là một nhân vật rất nguy hiểm, người như vậy cô trêu trọc không nổi, phải tìm mọi cách tránh xa ra.

Ôn Hinh thở dài, quyết định rời khỏi giường đi làm đầy bao tử của mình. Bởi vì mẹ Ôn Nhu đi nước ngoài công tác, nên chỉ có cô ở nhà, cô phải tự mình động thủ nếu không cô sẽ chết đói chờ mẹ về nhặt xác. =)))

Ôn Hinh ăn xong rồi thay quần áo ra cửa. Bởi vì xế chiều hôm nay cô sẽ đi phỏng vấn. Mấy ngày hôm trước cô gặp lại chị khóa trên cùng trường, tuy rằng học khác chuyên ngành, nhưng vì lúc đó chung một hội kịch nói của trường, nên cũng có chút giao tình, hiện tại chị ấy đang làm việc ở một tạp chí. Thấy Ôn Hinh cũng đang tìm việc, nên học tỷ đề nghị cô hãy vào đó thử một chút, công ty đang tuyển một biên tập viên.

Kỳ thật, cậu hai đã sắp xếp cho cô một vị trí tại công ty của Ôn gia, nhưng cô đã cự tuyệt, không phải vì cô tự cho mình là thanh cao muốn tự mình kiếm việc làm, mà là không muốn gặp phiền phức khi làm trong công ty của gia tộc. Quan trọng nhất là khi chọn ngành đại học là bọn họ chọn, cô không muốn ngay cả việc làm cũng là họ an bài, cô chỉ muốn làm điều mình thích thôi.

Việc này có phải là quá thuận lợi rồi hay không? Ôn Hinh nơm nớp run rẩy hỏi thăm: "Tổng biên như vậy là xong rồi sao?" Không cần phải xem năng lực hay là những vấn đề khác sao?

Tổng biên là một nữ nhân ngoài ba mươi tuổi, mặc một bộ đồ màu trung tính cả người toát lên sự giỏi giang khôn khéo. Chỉ thấy cô ấy nhìn Ôn Hinh cười "Tôi đối với người mà Trình Trình giới thiệu rất có lòng tin. Cô không có lòng tin đối với chính mình sao?"

"Không, tôi có lòng tin với chính mình, tôi sẽ cố gắng!" Ôn Hinh lập tức nói.

"Vậy thì tốt, sáng mai tám giờ có mặt, nhớ kỹ phải đúng giờ."

Ôn Hinh đi ra khỏi phòng của tổng biên, cô thấy học tỷ đi tới, hỏi "Không có vấn đề gì chứ?"

Ôn Hinh gật đầu "Chờ em có tiền lương em sẽ mời học tỷ một bữa."

"Ha ha, chị sẽ ghi nhớ!" Học tỷ thoải mái nở nụ cười.

Ôn Hinh gọi cho Nguyệt Minh, nói mình đã tìm được việc làm. Nguyệt Minh liền nhân cơ hội này nói Ôn Hinh mời mình ăn cơm.

Vì vậy Ôn Hinh còn chưa đi làm, chưa nhận được tiền lương đã bị lừa mất một bữa cơm, và thiếu nợ một bữa cơm.

Cùng Nguyệt Minh ăn tối xong Ôn Hinh về đến nhà đã là buổi tối, xem TV một lúc liền thấy mệt nên đi tắm rồi ngủ, ngày mai là ngày đầu tiên đi làm nên không thể nào không chuẩn bị chu đáo được.

Qua một tuần lễ thích ứng, trên cơ bản công việc cũng đã bắt đầu quen tay, Ôn Hinh và đồng nghiệp cũng bắt đầu quen thân. Tuy tạp chí này không lớn, phòng làm việc tuy nhỏ nhưng mọi người đều có ý chí cầu toàn, công nhân cũng không nhiều công cả ban biên tạp mà Ôn Hinh đang làm chỉ có chín người.

Thế cũng tốt, ít người thì quan hệ đơn giản không có nhiều việc phát sinh, mọi người đều rất thân thiết với nhau, thường hay tụ tập lại liên hoan. Ôn Hinh cũng dần hòa nhập, bình thường cũng sẽ cùng bọn họ đùa giỡn thậm chí còn hay bà tám nói về chuyện của tổng biên.

Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày không nhanh không chậm. Có đôi khi cô cũng quay lại trường học đi học, cùng bạn bè nói về công việc hiện giờ, tâm sự về những kế hoạch trong tương lai. Thật ra thời kỳ này đối với những sinh viên năm tư đều rất hoang mang.

Ôn Hinh cũng có trở lại nhà lớn của Ôn gia, nói về chuyện công việc với cậu. Cậu hai nghe xong trầm mặc một hồi lâu, mới thở dài nói: "Bây giờ mấy đứa trẻ đều có suy nghĩ của riêng mình, cậu cũng không quản được nhiều như vậy. Cháu thích thì tốt rồi, nếu như không thích nữa thì về đây với cậu."

Ôn Hinh cười hì hì làm nũng nói: "Chỉ có cậu là tốt với cháu nhất". Vừa lúc mợ hai thấy, vò tóc cô, "Cô gái nhỏ này cũng giống Khả Tĩnh còn biết làm nũng nữa chứ."

Ôn Hinh nhân cơ hội này ôm mợ hai, nịnh nọt: "Ôn Hinh cũng biết mợ hai đối với cháu cũng rất tốt."

Mọi người bật cười lắc đầu.

Cho tới nay, chỉ có gia đình của cậu hai là đối tốt với Ôn Hinh, có lẽ vì ngay từ nhỏ cô đã không có cha, nên hai vợ chồng đều rất yêu thương cô cháu gái này, xem cô như con gái ruột.

Mà cậu cả Ôn Vĩ của Ôn Hinh là một người nghiêm túc, tính cách giống như Ôn lão phu nhân, khi còn nhỏ cũng đối với Ôn Hinh rất tốt, Ôn Hinh từng nghe bảo mẫu trong Ôn gia nói lại trước đây cậu cả luôn luôn mặt lạnh, chỉ có đối với Ôn Hinh nở nụ cười tươi. Thế nhưng vào năm Ôn Hinh sáu tuổi, cậu cả đã qua đời vì tai nạn xe.

Sau đó đổi đề tài, cậu hai hỏi đến sự việc hôm yến tiệc "Được rồi, ngày đó sao con lại trốn đi đâu mất vậy?"

"A---- đêm đó sao? Ha ha cháu khó chịu trong người, nên lên lầu hai nghỉ ngơi một chút." Đột nhiên nhắc đến truyện đó, Ôn Hinh nghĩ đến người đàn ông Tư Đồ Ý, nhớ đến những chuyện kia mặt cô không tự chủ được đỏ lên.

"Đứa nhỏ này khó có được lúc cháu mặc đồ xinh đẹp như vậy, cháu lại trốn mất! Mợ của cháu còn muốn giới thiệu cho cháu một người tốt để cháu làm quen đấy." Cậu làm bộ mặt tức giận quở trách.

Ôn Hinh ở một bên cười khúc khích, không nói tiếp, nhưng cô gái Khả Tĩnh thì cười có chút hả hê khi thấy người gặp họa.

"Cậu à, không cần phải vội. Lần sau gặp cũng không muộn mà." Ôn Hinh chiều theo ý cậu. đến khi đó phải kéo mẹ theo cùng, có mẹ ở đó câu chuyện sẽ chuyển mục tiêu qua mẹ, Ôn Hinh nghĩ trong lòng.

Ôn Hinh chịu không nổi hướng Ôn Dĩnh nháy mắt cầu cứu. Ôn Dĩnh cũng đã xem đủ trò vui, vì vậy liên chuyển đề tài nói về việc công ty, rốt cuộc Ôn Hinh cũng được cứu.