Không khí trong đại sảnh rất hoàng tráng, mọi người ăn uống linh đình, nam nữ mặc những bộ lễ phục lộng lẫy. Kỳ thật, yến tiệc của xã hội thượng lưu đều là như vậy, nói trắng ra đây là một buổi xem mắt long trọng, một loại hoạt động giao dịch được che mắt bởi một buổi tiệc xa hoa.
Mà hôm nay, đây là sự tính toán của Ôn gia, vì để Ôn Khả Di tìm được gia đình nhà chồng thế lực và cũng là chỗ dựa vững chắc cho Ôn gia.
Ôn Hinh từ chối tất cả các lời mời khiêu vũ của mấy anh chàng trẻ tuổi, cô tránh được bao nhiêu hay bấy nhiêu, đỡ phải gặp phiền phức. Vì vậy cô trốn ở góc phòng, từ từ thưởng thức thức ăn ngon. Trong yến tiệc lần này, Ôn gia đã mời bếp trưởng của một khách sạn năm sao nổi danh ở thành phố H đến. Bình thường không có cơ hội để thưởng thức tay nghề của bếp trưởng nổi tiếng, vì vậy nếu không ăn thì thật là uổng phí.
Trong yến tiệc, toàn bộ ánh sáng đều tập trung vào đại tiểu thư của Ôn gia, trên người mặc bộ lễ phục màu xanh ngọc vừa tôn lên vẻ đoan trang, ưu nhã vừa thể hiện được là thiếu nữ hiện đại đằm thắm. Tuy rằng không thích cô ta, thế nhưng không thể phủ nhận Ôn Khả Di là một đại mỹ nhân.
Mà bây giờ đại mỹ nhân đang cùng Ôn lão phu nhân và Ôn Dĩnh đi đến chào hỏi từng vị khách một, đi kết bạn với những người quyền quý trong thương trường.
Lúc này, Ôn Hinh có chút đồng tình với vị đại mỹ nhân này. Đây là nỗi khổ khi được sinh ra trong nhà giàu. Ôn Hinh cảm thấy may mắn cho chính mình, vì đối với Ôn gia, mình là một người ngoài, cô không cần phải hi sinh gì cả. Đến lúc nào đó, cô tìm một người chồng bình thường, xây dựng một cuộc sống gia đình yên ổn là được rồi.
"Chị họ, hóa ra chị trốn ở đây!". Khả Tĩnh đột nhiên xông tới làm cho Ôn Hinh hoảng sợ, thiếu chút nữa đổ ly nước trên tay.
"Em muốn hù chết chị sao!". Ôn Hinh oán giận cô gái nhỏ này thật là, không biết lớn nhỏ.
"Hì hì, nào có nào có". Cô gái nhỏ cười hì hì, "Ba em đang tìm chị đấy! Nói muốn tìm cho chị một thanh niên đẹp trai tài giỏi nha!".
"Em chỉ giỏi khua môi múa mép!". Ôn Hinh nhéo lỗ mũi của Ôn Tĩnh.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô gái chu lên, hùng hồn nói: "Em nói thật mà, chính ba bảo em đến tìm chị. Không thì chị hãy xem đi, có phải ba đang nhìn xung quanh tìm chị không". Vừa nói, cô gái nhỏ vừa chỉ tay về phía đại sảnh.
Ôn Hinh nhìn theo ngón tay mà Ôn Tĩnh vừa chỉ, không có thấy cậu hai mà chỉ thấy một người làm cho cô khϊếp sợ.
Người kia mặc trên mình một bộ tây trang, vóc người to cao, nét mặt lãnh đạm nghiêm nghị, cả người toát ra hơi thở lạnh lùng, nhất là cặp mắt kia thâm trầm mà lạnh lẽo.
"Tiểu Vu!" Ôn Hinh không nhịn được mà hô lên. A, không phải là Tiểu Vu, mà là đêm đó... Ở thành phố Z đêm đó... Say rượu mất lý trí... người đàn ông kia tại sao lại ở chỗ này? Không phải hắn cũng ở thành phố H đấy chứ? Nhất thời vô số vấn đề đang đảo loạn trong đầu Ôn Hinh.
"Tiểu Vu? Cái gì Tiểu Vu?" Cô gái nhỏ chớp mắt to vẻ mặt nghi ngờ.
"Tiểu Vu à Tiểu Vu là con chó chị nuôi trong nhà, em cũng từng thấy rồi đấy". Ôn Hinh không được tự nhiên nói, mắt vẫn nhìn người đàn ông kia, trong lòng suy nghĩ không biết tại sao hắn lại xuất hiện ở đây.
Cô gái nhỏ thấy Ôn Hinh nhìn đàn ông này. Liền hưng phấn chia sẽ thông tin mật báo cô đã tìm được với Ôn Hinh. "Người này em biết".
"Người này em biết sao?". Ôn Hinh có điểm hoài nghi nhìn cô gái nhỏ, trong lòng có chút gấp gáp và hiếu kỳ, thế nhưng không muốn biểu lộ ra ngoài, liền giả bộ lơ đãng nói: "Người kia nhìn không giống người bình thường nhỉ?" Kỳ thật đây là câu hỏi vô nghĩa, đã xuất hiện trong yến tiệc của Ôn Gia thì có người nào là người bình thường?
"Em đương nhiên biết! Ba và anh hai cũng nói qua với em. Người đó là cháu rể hiền mà bà nội đã nhìn trúng! Chị không thấy chị Khả Di cả đêm đều đứng cùng một chỗ với hắn sao!". Sau đó nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Hình như là người của Tư Đồ gia, tên là Tư Đồ Ý".
"Rể hiền, Tư Đồ Ý..." Ôn Hinh lẩm bẩm, quả thực, người kia đang đứng chung một chỗ với Ôn Khả Di, cử chỉ mặc dù không quá thân mật, nhưng nhìn được biểu tình thẹn thùng của Ôn Khả Di, cô biết cô gái nhỏ này đang nói sự thật.
Cô gái nhỏ vẻ mặt hăng hái: "Chị họ chị đối với hắn có hứng thú sao?"
"Không! không có! Làm sao chị có thể hứng thú với anh rể tương lai được! Ha ha, chỉ là hỏi một chút thôi". Ôn Hinh vội vàng phủ nhận, cô có bệnh tâm thần mới có thể đối với hắn có hứng thú! Cô hận là không bao giờ nhìn thấy hắn.
Đột nhiên cô nhìn thấy cậu hai tìm thấy cô rồi, đang chuẩn bị đi về phía cô, cô vội vàng nói với Ôn Tĩnh: "Ba em thấy chị rồi! Chị chạy lên lầu tránh một chút, nếu như em dám làm bại lộ hành tung của chị, thì em xong đời! Sau này chị sẽ không thèm để ý đến em nữa!"
Cô gái nhỏ che miệng lại, gật đầu với Ôn Hinh, tỏ ý mình đã biết. Uy hϊếp có hiệu quả, thời khắc mấu chốt nên dùng sức mạnh.
Thấy cậu hai gần đến, Ôn Hinh không nói thêm gì xuyên qua đám người chạy lên lầu hai.
Tầng một rất ồn ào náo nhiệt, lầu hai đúng thật là yên tĩnh hơn rất nhiều. Còn có chiếc ban công ngoài trời, trên ban công có bố trí một cái bàn tinh xảo. Ôn Hinh cần ly rượu cocktail đi đến sân thượng.
Ôn Hinh tựa vào lan can, lẳng lặng hưởng thụ hơi lạnh của gió đêm, có vài phần thích thú. Cô rất thích sự yên tĩnh vào ban đêm.
Cứ như vậy vừa uống rượu cocktail vừa thưởng thức gió đêm, cũng không biết mình ngẩn người ở đây bao lâu Ôn Hinh chỉ biết chân mang giày cao gót đã hơi tê, thậm chí là đau đớn.
Cô cười khổ, quả thật không dự liệu được mang giày cao gót lại đau như vậy, khó có dịp ăn mặc xinh đẹp lại chạy lên sân thượng trốn người.
Ôn Hinh để ly rượu trong tay xuống, ngồi xuống ghế mới biết chân mình đã mỏi đến cỡ nào, cô cảm thấy mệt và có chút say, vì vậy không muốn ở lâu phải tìm cơ hội để về nhà.
Nhưng mà cô mang đôi giày này cả buổi tối rồi, phải để đôi chân này nghỉ ngơi một chút. Ôn Hinh nghĩ thầm, đây là lầu hai chắc không ai lên đây, cô rất muốn cởi giày ra.
Cô cẩn thận nhìn bốn phía, ngoại trừ cô ra cũng không có ai, dù có thì cô đang ở ngoài ban công, sẽ không ai thấy cô không mang giày.
Vì vậy cô không nghĩ nhiều nữa, lập tức cởi giày ra giải phóng cho đôi chân đáng thương của mình. Cứ thế Ôn Hinh cả người mặc lễ phục ngồi trên ghế hai chân thòng xuống, tiếp tục uống ly rượu của mình, uống xong sẽ chạy về nhà ngủ.
Nhưng lúc này Ôn Hinh có cảm giác phía sau lưng cô có một ánh mắt nóng rực, như có ai đang nhìn cô vậy. Cô không tự chủ được quay lại xem.
Ông trời!
Sao lại là người đàn ông đó!
Tư Đồ Ý!