Chương 7: Thiệp mời 2

"Nhất định tôi sẽ đến tham dự. Chúc mừng học trưởng Tô và cô Diệp ". Ôn Hinh phải nỗ lực ổn định lại thanh âm của mình, thế nhưng bàn tay đưa tiếp nhận thiệp mời vẫn không nhịn được run lên.

Một câu học trưởng Tô đã đem hai năm tình nghĩa phủi sạch hết, sao này không còn liên hệ gì đến nhau nữa.

"Ôn Hinh..." Tô Thanh Huyền vẫn như cũ nhìn Ôn Hinh, muốn nói gì đó nhưng Diệp Oanh đã kéo tay hắn chuẩn bị rời đi.

"Cô Ôn, tôi và Thanh Huyền vẫn còn nhiều việc phải làm, thiệp mời còn chưa phát xong, chúng tôi đi trước. Hẹn gặp lại."

"Gặp lại sao?" nhìn hai người cùng nhau bước đi, Ôn Hinh chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo từ trong lòng xông thẳng tới não, sau đó lan ra toàn thân.

Những tình tiếc trong các bộ phim điện ảnh, hôm nay lại diễn ra trên người cô. Lúc này cô thực sự rất muốn cười thật to, cười nhạo cũng được, cười khổ cũng tốt, thầm nghĩ lấy tất cả những việc này cười một lần cho xong hết mọi chuyện.

Nhưng không biết vì sao cô không cười được thế này? Ngược lại, nước mắt cứ chảy ra.

Thời điểm Ôn Hinh quay về ký túc xá để thu thập hành lý, Nguyệt Minh cũng ở đây, vừa nhìn thấy bộ dạng thất thần của cô, thì hoảng sợ, "Ôn Hinh cậu làm sao vậy?"

Ôn Hinh lắc đầu, không nói gì cả, mà bất cẩn để thiệp mời trong tay rơi xuống đất.

Nguyệt Minh nhìn thoáng qua thiệp mời, rồi nhìn cô một cái thấy cô không nói lời nào, nhặt tấm thiệp lên, mở ra xem. Sau đó kinh ngạc nhìn cô, "Đây đây... là..."

Ôn Hinh nhàn nhạt nói: "Vừa rồi lúc trở lại trường có gặp lại Tô Thanh Huyền và vị hôn thê của hắn ta, bọn họ đã đưa thiệp mời cho mình, mọi chuyện là như vậy".

Nguyệt Minh cẩn thận nói: "Cậu định đến tham gia sao?"

"Tại sao mình không đi chứ?" Ôn Hinh hỏi ngược lại, họ cũng đã đưa thiệp mời đến, vì sao cô không đi? Người nên xấu hổ cũng không phải là cô, vì sao không thể đi?

Nguyệt Minh liền ôm lấy cô: "Mình sẽ đi với cậu".

Ôn Hinh cũng biết Nguyệt Minh đang lo lắng cho mình, cô không nhịn được cảm động, quay lại ôm Nguyệt Minh, gật đầu, "Ừ."

Sau đó, Nguyệt Minh càm ràm một hồi lâu, giống như Ôn Hinh là một đứa bé không biết gì, quả thật cô rất hợp với mẹ Ôn Hinh. Vì vậy Ôn Hinh liền kéo Nguyệt Minh đến về nhà mình ăn cơm, Nguyệt Minh quả thật rất giống mẹ Ôn Nhu.

Về đến nhà, Ôn Nhu cũng vừa tan sở, vừa nhìn thấy Nguyệt Minh như nhìn thấy con ruột của mình, bà rất vui vẻ, lôi kéo Nguyệt Minh cùng mình trò chuyện quên trời đất.

Đối với hành vi xem con người ta thành con của mình của mẹ Ôn, Ôn Hinh đã sớm thành thói quen. Cô cũng lười nhìn, đem hành lý về phòng, tùy tiện chỉnh sửa lại một chút, nhìn thiệp mời bị ném trên giường ngây người một hồi lâu, thở dài tiện tay lấy con gấu bằng thủy tinh ở trên bàn đè lên.

Buổi tối lúc ăn cơm, mẹ Ôn nói đến chuyện đi nước ngoài, có thể đi một tuần mới về được.

Ôn Hinh thuận miệng hỏi một câu: "Còn yến tiệc bên đó thì sao?" Cô và mẹ mình khi nói đến nhà lớn của Ôn gia, bọn họ đều dùng "bên đó".

Ôn Nhu để đũa xuống nhìn con gái, "Chị họ con trở về là việc của nó, chẳng lẽ còn muốn trưởng bối như mẹ đến đón tiếp? Tốt xấu gì nó cũng gọi mẹ một tiếng bác."

"Thái hậu quả thật uy nghiêm." Ôn Hinh kính nể sát đất, như có thần giao cách cảm, cô và Nguyệt Minh nhìn nhau, cùng nghĩ tuyệt đối không thể vuốt râu con cọp mẹ.

Ôn Nhu trừng mắt với con gái, "Nghe nói thằng bé Ôn Dĩnh đã mua lễ phục cho con rồi, con là đại diện cho mẹ ở bên đó, đừng làm mẹ mất mặt." Nói xong, bà phóng ra ánh mắt sắc bén.

Ôn Hinh gật đầu, "Tiểu nhân tuân chỉ". Trong lòng cô nghĩ, sao cô có thể làm xấu mặt mũi của mẹ mình - tam tiểu thư của Ôn gia được chứ, nếu vậy hẳn là cô không muốn sống nữa rồi. Với lại ngày đó cô cũng không phải là nhân vật chính, chỉ cần đi một vòng rồi ra ngoài là được. Ôn Hinh thầm tính toán.

Nguyệt Minh cúi đầu, vai run lên. Ôn Hinh nhịn không được hỏi: "Trần Nguyệt Minh, cậu trúng gió à?"

Ai ngờ Nguyệt Minh nhịn không được "Phụt" một tiếng, cơm trong miệng văng ra ngoài.

Ôn Hinh bỏ chén đũa xuống, trực tiếp chạy đến bóp cổ Nguyệt Minh hung hăng nói: "Trần Nguyệt Minh cậu muốn chết hả!"

Nguyệt Minh cũng không vừa đưa tay thọc lét hông của Ôn Hinh, đây là tử huyệt của cô vì cô rất sợ nhột.

Hai người quậy ầm ĩ cả lên, cơm cũng không ăn. Cho đến khi Ôn Hinh thở hồng hộc, vô lực ngã xuống ghế sa lon, cầu xin tha thứ, "Trần nữ hiệp, mình đầu hàng, đầu hàng."

Nguyệt Minh cũng thở hồng hộc, "Hôm nay bản nữ hiệp tha cho cậu một mạng."

Kết quả xong xuôi hết thì trời cũng đã muộn, Nguyệt Minh ở lại qua đêm.

Nguyệt Minh nghe mẹ Ôn Nhu nói Ôn Dĩnh đã chuẩn bị lễ phục cho Ôn Hinh, hớn hở nói Ôn Hinh mặc vào cho cô ấy xem.

Lúc mới đầu Ôn Hinh không chịu, nhưng vì không thể lây chuyển được cô bạn, cô chỉ có thể cầm lấy lễ phục đi vào phòng tắm thay. Chờ Ôn Hinh đi ra ngoài, Nguyện Minh đi vòng quanh Ôn Hinh, nhìn từ trên xuống dưới một lần, ánh mắt sắc bén như người gϊếŧ heo...

"Cậu nhìn đủ chưa?" Ôn Hinh rốt cuộc nhịn không được hỏi.

"Chậc chậc, Ôn Hinh, không ngờ cậu chưng diện lên thật sự rất đẹp..." Bộ dạng của Nguyệt Minh nhìn rất giống lưu manh đang xem hàng.

"Bây giờ cậu mới biết mình là quốc sắc thiên hương à!" Ôn Hinh nói đùa.

Nhưng hình như Nguyệt Minh không nghe được câu nói đùa này, miệng tiếp tục lẩm bẩm: “Nếu như Tô Thanh Huyền nhìn thấy bộ dạng này của cậu, sợ rằng sẽ tiếc đứt ruột.”

Nghe vậy, Ôn Hinh lập tức ngây người ra. Sau đó, Nguyệt Minh cười khan: “Cứ coi như mình chưa nói gì, chưa nói gì..."

Ôn Hinh trừng mắt với Nguyệt Minh, thờ ơ nói: "Hắn đã từng nhìn thấy, như thế thì đã sao? Bây giờ hắn đã có người phụ nữ khác rồi..."

Nguyệt Minh ôm lấy cô, nói: "Đúng vậy hắn không phân biệt tốt xấu! Ôn Hinh của chúng ta xinh đẹp như vậy, hắn mới là kẻ không xứng!"

Ôn Hinh chỉ ôm Nguyệt Minh, không nói lời nào nữa.

Lúc Nguyệt Minh đi tắm, mẹ Ôn Nhu đi ngang qua phòng Ôn Hinh, thấy thiệp mời Ôn Hinh cầm trên tay, chỉ liếc mắt một cái liền đi tiếp, trước khi đi, từ tốn nói:

"Người của Ôn gia sẽ không có tiền đồ như con bây giờ đâu."

Ôn Hinh ngồi trên giường ngơ ngác, trong đầu lặp đi lặp lại lời nói này.

Người của Ôn gia sẽ không có tiền đồ như con bây giờ đâu.