Ba ngày tiếp theo, Ôn Hinh đều đến Ôn gia. Kì thực nói là hỗ trợ, nhưng cô và Khả Tĩnh chỉ gây trở ngại chứ không giúp được gì. Ôn Dĩnh nhìn các cô không có việc gì làm thì dẫn các cô đi thử quần áo.
Ôn Hinh bĩu môi vốn định sẽ trực tiếp về nhà, cũng đã đợi ở đây ba ngày rồi, Ôn lão phu nhân cũng không có nói gì, căn bản là không cần ở đây nữa.
Cô bé Khả Tĩnh này lại rất hưng phấn lôi kéo Ôn Hinh, nói: "Chị họ, đi thôi đi thôi! Trang phục của chúng ta đã được đưa tới, đang ở trong phòng của em! Chính anh hai đã chọn, chúng ta cùng nhau thử đi!".
Ôn Hinh trừng mắt với Ôn Dĩnh nói: "Ai bảo anh nhiều chuyện, chọn lễ phục làm gì chứ!"
Ôn Dĩnh hiểu rõ ý cô, chỉ cười cười: "Con gái của Ôn gia làm sao có thể thất lễ được chứ? Làm vậy sẽ phá hủy hết danh dự của nhà này đấy."
Ôn Hinh hừ một tiếng, cô không để ý tới lời ngụy biện của anh. Nhưng lúc này cô đã bị kéo lên lầu.
Ôn Hinh nhìn cô gái nhỏ hưng phấn từ trong tủ quần áo lấy ra hai hộp lớn, đặt lên giường, sau đó mở một trong hai hộp. Lấy ra một bộ lễ phục màu hồng, rất đáng yêu.
"Rất đẹp đúng không?" Cô gái nhỏ chớp mắt to mong đợi nhìn cô.
Ôn Hinh cười, đẫy cô bé vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, nói: "Em thay xong rồi chị sẽ nói cho em biết!"
Kì thật Khả Tĩnh đã mong chờ được sớm mặc vào, "Cô gái nhỏ này đã sớm trưởng thành rồi". Ôn gia có con gái mới lớn, duyên dáng yêu kiều, ngây thơ động lòng người. Sau này, nhất định sẽ là một người đẹp làm cho các công tử hồn siêu phách lạc.
Ôn Hinh đánh giá cô gái nhỏ ở trước mắt, bộ lễ phục hồng nhạt được thiết kế rất tươi mát đáng yêu nhưng không mất phần hoạt bát, váy hở vai, dưới đôi chân nhỏ thẳng tắp được che bởi sa lụa bồng bềnh. Nhìn qua giống như tiểu tinh linh không khu rừng rậm, mang lại sự hồn nhiên đầy mê hoặc.
"Rất đẹp!". cô nhịn không được thở dài nói. Người của Ôn gia, bất luận là nam hay nữ, đều cực kì xinh đẹp.
Khả Tĩnh vẻ mặt thẹn thùng, ở trước gương nhìn ngắm, đột nhiên như nghĩ ra cái gì đó, xoay người chạy đến trước giường, mở chiếc hộp còn lại, lấy ra một chiếc váy màu xanh lam nhét vào trong tay Ôn Hinh, không nói hai lời liền kéo một mạch Ôn Hinh vào phòng tắm, giống như động tác lúc nãy Ôn Hinh làm với cô bé.
Khả Tĩnh đóng cửa lại nói: "Chị họ, đây là anh hai chuẩn bị cho chị, chị mặc thử đi! Không mặc là không được ra ngoài đó nha!"
Ôn Hinh nhìn chiếc váy trong tay, thở dài. Lúc trước cô còn tưởng Ôn Dĩnh chỉ nói đùa, không ngờ anh thật sự đã mua rồi. Không còn cách nào khác, nếu Ôn Dĩnh đã nói giúp cô chọn dù sao cũng không thể từ chối mãi được. Tuy rằng trong Ôn gia cô chỉ là người ngoài, nhưng dù gì cô cũng lớn lên trong Ôn gia, những yến tiệc của nhà giàu có cô đã thấy không ít, mặc dù cô luôn ít khi lộ diện.
Ôn Hinh thay lễ phục đi ra.
"Chị họ chị thật xinh đẹp!" Khả Tĩnh rất ngạc nhiên trước vẻ đẹp của cô.
Ôn Hinh xoa đầu cô bé, không nhịn được nhìn mình trong gương.
Bộ váy thiết kế giản dị mà chuyên nghiệp, màu lam nhạt có vẻ ưu nhã và xinh đẹp, cái váy làm hiện rõ những đường cong lung linh của Ôn Hinh.
"Em nói không sai chứ, chị thật xinh đẹp!" Cô gái nhỏ cười hì hì nói với Ôn Hinh.
"Em chỉ biết ba hoa." Vừa dứt lời hai người lại đùa giỡn với nhau.
Sáng thứ hai Ôn Hinh về trường. Đại học năm thứ tư, trên cơ bản là không có chương trình học gì nhiều, còn lại hai môn, đối với những sinh viên thiếu tiết, các giáo sư đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Đại đa số là vội vàng đi thực tập hoặc tìm việc làm, vì vậy mọi người đều đi hết, ở đây rất buồn tẻ.
Ôn Hinh đến đây không phải vì muốn lên khóa, mà chỉ là muốn thu xếp hành lý về nhà, đây là mệnh lệnh của Ôn lão phu nhân. Dù sao trên trường cũng không có việc gì, cho nên cô cũng không phản đối. Thái hậu đã có thánh chỉ, ngày hôm này tiểu nô tài như cô phải đi.
Chỉ là Ôn Hinh không nghĩ đến sẽ gặp Tô Thanh Huyền tại trường học, dưới tán cây bóng mát giữa sân trường.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua những lá cây, chiếu vào người của Tô Thanh Huyền đang đứng lẻ loi. Nhìn hắn vẫn là sự tao nhã trong sáng, mặc dù có chút tiều tụy, thế nhưng không hao tốn gì đến phong thái vương tử. Mà bây giờ hắn đã tốt nghiệp, vương tử ngày xưa đã là một thanh niên có tiền đồ rộng mở.
"Hi!" Ôn Hinh cười, lên tiếng chào hỏi, thấy Tô Thanh Huyền cầm thiệp mời đỏ thẩm trên tay, cô lập tức hiểu ra mục đích đến đây của hắn. Cô cảm thấy ánh sáng mặt trời đột nhiên có chút chói mắt.
"Chào." Tô Thanh Huyền trở lại dáng vẻ tươi cười, nụ cười có chút chua xót không nói rõ, sau đó mới chậm rãi nói: "Gần đây em có khỏe không?"
Ôn Hinh chưa từng nghỉ đến, bọn họ sẽ có một ngày như vậy. Ngay cả nói chuyện cũng phải cố hết sức, cô điềm đạm nói: "Rất khỏe, còn anh?" Ôn Hinh tự nói với chính mình, tất cả đều chỉ là quá khứ, anh ta là anh ta, cô là cô.
Tô Thanh Huyền nhìn Ôn Hinh, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng chưa nói được gì, ánh mắt anh lóe lên, Ôn Hinh không dám nhìn kỹ.
"Tô Huyền, anh đang nói chuyện với ai vậy?" Một thiếu nữ mềm mại nhu mì đi về phía Tô Thanh Huyền, Ôn Hinh có thể thấy địch ý trong mắt của cô ta, cô ta kéo tay Tô Thanh Huyền, thân mật đứng gần hắn.
Tô Thanh Huyền có chút xấu hổ, giới thiệu với Ôn Hinh: "Ôn Hinh, đây là vị hôn thê của anh, Diệp Doanh". Sau đó quay đầu về phía Diệp Doanh nói: "Đây là Ôn Hinh".
Diệp Doanh phóng khoáng nói: "Tôi rất hân hạnh được biết cô Ôn."
Hóa ra đây là một trong những người uống rượu vào mất đi lý trí, hôm nay Ôn Hinh cũng mở man được tầm mắt. Cô thầm châm chọc. Cô cũng không cam tâm yếu thế đáp lại: "Nghe danh không bằng gặp mặt, hôm nay rất hân hạnh được biết cô, Diệp tiểu thư".
Diệp Oanh nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của Ôn Hinh, mặt hơi biến sắc, nhưng sự không vui đó được xóa sạch trong chớp mắt, rất nhanh cô ta khôi phục lại sự dịu dàng mềm mại. Cười cười với Ôn Hinh, sao đó qua đầu sang hỏi Tô Thanh Huyền, "Thanh Huyền chúng ta đã đưa thϊếp mời cho cô Ôn chưa?".
Sắc mặt Tô Thanh Huyền cứng lại: "Chưa... "
Lời còn chưa nói hết, Diệp Oanh đã lấy thiệp mời đỏ tươi trong tay Tô Thanh Huyền đưa cho Ôn Hinh, "Ôn Hinh, ngày ba tháng sau, tôi và anh Thanh Huyền cử hành hôn lễ, rất mong đến lúc đó cô Ôn sẽ đến tham dự, chúc mừng cho chúng tôi".