Chương 4: "Say rượu mất đi lý trí" 2

Ôn Hinh đã tỉnh, nhưng lại không muốn mở mắt, cảm giác giống như mỗi buổi sáng nằm trên giường khi cô còn đang học trung học.

Nằm trên giường rất thoải mái, cử động thân mình một chút cô cũng không muốn. Mơ mơ màng màng nghĩ, khách sạn thay đổi ra giường và gối rồi sao, cảm giác nằm trên chiếc gường này rất khác so với chiếc giường lúc đầu của cô? Phía sau lưng cô dựa vào cái chăn rất mềm và thoải mái thậm chí còn có tiếng tim đập...

Tiếng tim đập?! Đột nhiên, Ôn Hinh cả người giống như bị điện giật, cứng lại. Một ý niệm đáng sợ xuất hiện trong đầu cô, nhưng cô không dám nghĩ nhiều.

Cô chậm rãi mở mắt ra, trang trí trong phòng có một số chỗ giống phòng của cô nhưng vẫn có chút khác, đây không phải là phòng của cô. Lẽ nào tối hôm qua cô đi nhầm phòng?

Cô một lần nữa chậm rãi xốc một góc chăn lên, Ôn Hinh vừa thở phào nhẹ nhõm vừa hít vào một hơi. May quá không phải khỏa thân, thân thể cũng rất tốt không có chỗ nào là bất ổn.

Thế nhưng thật không may, trên người cô ngoại trừ quần áo, thì còn có thêm một đôi chân cường tráng đang quấn lấy với chân của cô, trên eo còn có thêm một cánh tay, đặc biệt làm cô khó chịu nhất chính là trên ngực cô có rất nhiều dấu hôn lớn nhỏ... Mặc dù không làm đến bước cuối cùng, nhưng chắc chắn là đậu hủ đã bị ăn sạch hết rồi.

Lẽ nào tối hôm qua hôn cô không phải là Tiểu Vu, mà là người đàn ông ở sau lưng cô? Ôn Hinh càng nghĩ lòng càng lạnh.

Người đàn ông phía sau vẫn chưa tỉnh lại. Vì vậy Ôn Hinh dè dặt dời cánh tay ngang hông, cùng lúc rút cái chân bị kẹp ra, chậm rãi trượt xuống giường, cầm lấy những quần áo dưới đất mặc vào, cô muốn lập tức rời khỏi nơi này.

Nhịn không được nghi vấn trong lòng, Ôn Hinh tò mò liếc nhìn người đàn ông nằm "cùng một đêm" với cô. Vừa nhìn, cô đã kinh ngạc đến nổi quên cả hít thở.

Không ngờ là người đàn ông mặt lạnh gặp trong thang máy.

Rối loạn rối loạn... Ôn Hinh không dám nghĩ nhiều nữa, lỡ như người đàn ông này tỉnh dậy, thật không biết phải đối mặt với nhau như thế nào. Cô chỉnh lại quần áo cho tử tế, rồi rón rén rời khỏi phòng.

Đi ra khỏi phòng nhìn vào cửa, Ôn Hinh thật rất muốn hét to. Trời ơi, cô nhìn như thế nào từ 409 thành phòng của cô 406 vậy trời!

Khóc không ra nước mắt trở về phòng, trong lòng Ôn Hinh vô cùng hỗn loạn. Uống "Mất lý trí" thật sự sẽ say mất đi lý trí sao? Bạn trai cũ của cô say rượu mất lý trí, bây giờ đến phiên cô cũng say rượu mất lý trí luôn sao?! Trời ơi rốt cuộc là chuyện gì vậy!

Đột nhiên điện thoại di động vang lên, làm Ôn Hinh hết hồn. Cô lấy điện thoại ra, phát hiện là Mạc Cẩn gọi tới.

"Tiểu Hinh, cậu thu dọn hành lý xong chưa? Lát nữa chúng ta phải ra sân bay rồi". Đầu dây bên kia điện thoại chuyền đến giọng nói của Mạc Cẩn, loáng thoáng giống như bên đó còn có người khác nữa.

Hả, Ôn Hinh trong lòng sợ hãi, cô thiếu chút nữa là quên sáng này phải về thành phố H rồi. "À, chờ mình 15 phút nữa mình sắp xong rồi.”

"Ừ. Tốt lắm, chúng ta sẽ gặp nhau ở dưới lầu."

Cúp điện thoại, Ôn Hinh không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, cô lập tức tắm rửa, thay một chiếc áo có cổ, có thể che đi vết tích ở trên ngực. May mắn là đi du lịch, cô có mua mấy bộ quần áo và một ít lễ vật, tùy tiện lấy một cái để mặc là tốt rồi.

Vì vậy rất nhanh, cô kéo hành lý xuống lầu, sau đó các cô cùng ngồi lên xe đi thẳng ra sân bay.

Cho đến khi ngồi trên máy bay, tâm trạng căng thẳng của cô mới bình tĩnh lại.

May là đoạn đường này không gặp người đàn ông kia.

Tâm tình ổn định lại, Ôn Hinh bắt đầu hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua.

Tối hôm qua, chính mình uống say, nhìn nhằm 409 thành 406. Lúc đầu cô dùng thẻ để mở cửa, cô đã nghĩ do mình uống say nên mới không mở cửa được, hóa ra là nhằm phòng nên không mở được.

Nhưng vì sao sau đó cửa lại mở được? Lẽ nào "Vừng ơi mở ra" chính là ám hiệu của bọn hắn?!

Ôn Hinh cũng nghĩ cái giả thiết này quả thật là quá hoang đường. Cửa chắc là do người đàn ông kia mở, thế nhưng... thế nhưng... Sau khi mở cửa hắn không nên sàm sở cô! Còn ở trên người cô lưu lại vết tích, sợ cô không biết hắn đã làm chuyện tốt đó sao!( >_<)

Lúc đầu áo mũ chỉnh tề tướng mạo nghiêm trang, không ngờ hắn lại là mặt người dạ thú! Ôn Hinh càng nghĩ càng giận. Thật hối hận trước khi rời đi không đá cho hắn một cái!

"Tiểu Hinh, cậu làm sao vậy?" Bị gương mặt của Ôn Hinh dọa sợ, Mạc Cẩn lo lắng hỏi cô.

"Ha ha, không có việc gì không có việc gì. Chỉ là tối hôm qua ngủ không ngon". Ôn Hinh lập tức đưa ra bộ mặt tươi cười, ý định che dấu sự hung dữ trên mặt mình.

Mạc Cẩn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại hỏi: "Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?"

"À... không có chuyện gì, làm sao có chuyện gì được. Các cậu đi không lâu thì mình cũng rời khỏi quán bar trở về phòng ngủ." Vừa nghe Mạc Cẩn nói làm cô giật mình, cô cho rằng Mạc Cẩn đã biết chuyện gì đó. Hồi lâu mới thấy mình phản ứng quá mức. Mạc Cẩn chỉ quan tâm mình tối hôm qua có uống say hay không mà thôi.

"Ừ, vậy là tốt rồi". Mạc Cẩn cũng không có suy nghĩ gì, cười cười sao đó nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ôn Hinh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu làm bộ ngủ. Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bầu trời xanh thẳm và những đám mây trắng như kẹo bông gòn... lòng cô có một chút cảm giác phức tạp không nói nên lời.

Coi như xong, không cần phải suy nghĩ nhiều quá. Cứ xem như lần này đi du lịch có những hồi ức tươi đẹp, và đây là một giấc mộng đi. Trung Quốc lớn như vậy, người lại rất nhiều, không chừng cơ hội gặp lại sẽ khó như mò kim đáy bể, sẽ không thể dễ dàng gặp lại.

Ôn Hinh tự an ủi mình, nổ lực làm cho mình quên đi chuyện tối hôm qua. Thế nhưng cô biết, cô cần có thời gian quên đi quá khứ, dù sao cô đã sống hai mươi ba năm làm cô gái ngoan, vẫn không thể tiếp nhận "tình một đêm" phát sinh trên người mình. Mặc dù bây giờ tình một đêm đối với giới trẻ mà nói là bình thường như cơm bữa. Thế nhưng, từ nhỏ đã bị sự nghiêm túc bảo thủ của bà ngoại ảnh hưởng, Ôn Hinh vẫn ở trong khuôn khổ cũ kỹ bảo thủ.

Có lẽ nhiều sự việc ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra, nên tinh thần Ôn Hinh có chút căng thẳng, hiện tại bình tỉnh lại, người bắt đầu có chút mệt mỏi, không bao lâu Ôn Hinh đã thực sự ngủ.

Thời điểm Ôn Hinh tỉnh lại, máy bay đã về đến thành phố H. Lần này, chuyến đi du lịch giải sầu chấn động lòng người đã kết thúc.

Mà lúc đó Ôn Hinh khờ dại thật sự cho rằng, đây chẳng qua là một giấc mộng vô tình gặp phải, nhưng không biết sau này sẽ cùng người đàn ông đó dây dưa không dứt. Đương nhiên việc này phải để nói sau.