Chương 3: "Say rượu mất lý trí" 1

Thế nhưng người đàn ông trước mặt này, cô nên hình dung như thế nào đây?

Đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của anh làm cho người ta không thể nào hiểu thấu, dưới cái mũi cao thẳng là đôi môi mỏng gợi cảm. Khi nhìn vào người đàn ông này, hầu hết sẽ không cô gái nào dám mơ mộng gì, bởi vì toàn thân hắn toả ra một loại khí chất lãnh đạm nguy hiểm, làm cho người ta không dám vượt qua nửa phần.

Người như thế này, đứng ở trong đám đông cho dù một câu cũng không nói nhưng mọi người cũng không thể bỏ qua được, câu nói đầu tiên hay gặp cảnh này trong các bộ phim thần tượng, ngôn tình của Thúy Thúy là "Sự tồn tại quá mạnh mẽ".

Đột nhiên Ôn Hinh muốn Thúy Thúy xuống đây nhìn một cái, cô ấy khẳng định sẽ hưng phấn mà kêu to: "Trong cảm nhận của cô ấy đây nhất định là nam chính hoàn hảo nhất trong tiểu thuyết ngôn tình".

Không ngờ cô sẽ có nhiều ý nghĩ buồn cười thế này trong đầu, Ôn Hinh không kiềm được len lén nở nụ cười. Xem ra mấy ngày nay ở cạnh Thúy Thúy và Mạc Cẩn, cô không biết từ lúc nào đã bị "ô nhiễm".

Trong lòng đột nhiên run lên, Ôn Hinh ngẩng đầu nhìn về phía đàn ông kia, nhưng người đàn ông đó vẫn giữ thái độ lạnh như băng, cô không khỏi hoài nghi thị giác của mình, làm sao cô lại có cảm thấy lúc nảy người đàn ông này đang nhìn mình?

"Đing" một tiếng, thang máy của cô đã đến tầng trệt, đối với vấn đề vừa rồi không giải thích được Ôn Hinh cũng không nghĩ nhiều, dù gì họ chỉ là người xa lạ.

Cô gật đầu một cái với người đàn ông đó, cũng không biết hắn có nhìn thấy hay không, dù sao cũng mặc kệ đi, cô bước ra khỏi thang máy. Không biết tại sao trong lòng lại có sự thôi thúc muốn quay đầu, nhưng cô cố hết sức ngăn sự kích động này lại, một đường về đến phòng đóng cửa lại mới thở phào nhẹ nhõm.

"Thật không hiểu nổi.” Nghỉ một chút, Ôn Hinh không nhịn được thầm chửi mình có bệnh tâm thần, chẳng qua chỉ là một người đàn ông mà thôi, sao cô lại trở nên ham hố như vậy.

Vứt những suy nghĩ ngổn ngang này đi, cô ngã xuống giường nghỉ ngơi.

Ôn Hinh tỉnh dậy đã chạng vạng, lúc này đã hơn 6 giờ, nhớ đến thời gian hẹn cùng Mạc Cẩn, cô lập tức rời gường rửa mặt chải đầu.

Lúc Ôn Hinh đi vào trong quầy rượu của quán bar thì Thúy Thúy đã ngồi ở trên quầy rượu chờ, khi nhìn thấy Ôn Hinh cô hỏi: "Mạc Cẩn chưa xuống sao?"

Ôn Hinh nói cô không rõ lắm, bởi vì ba người các cô không có ở cùng một phòng.

Anh chàng pha rượu đẹp trai đề nghị cho Ôn Hinh một ly rượu "Mất Lý Trí", anh ta nói đây là loại rượu được mọi người ở đây thích nhất.

"Mất Lý Trí? Say rượu mất lý trí?" Cô không khỏi vì tên rượu này mà ngạc nhiên, xem ra người tới nơi này đều mong muốn gặp được tình yêu, mà cô và "Say rượu mất lý trí" đúng là có duyên phận.

Thúy Thúy cũng muốn một ly, hớp một hớp nhỏ, hương vị có chút đặc biệt, lúc đầu một chút ngọt lúc sau cay dần, nhưng không nồng, cảm giác rất độc đáo, không kìm hãm được cô uống thêm vài hớp nữa.

"Tiểu thư, rượu này có tác dụng chậm, tửu lượng nếu không tốt thì không thể uống một lần nhiều như vậy, phải từ từ uống mới không bị say." Người pha rượu tốt bụng nhắc nhở.

Ôn Hinh mỉm cười gật đầu.

Ước chừng qua khoảng 10 phút, Mạc Cẩn mới đến quán bar, nhìn cô ấy có chút vội vội vàng vàng. Nhưng kì quái nhất chính là cô ấy lại mặc áo sơmi tay dài!.

"Mạc Cẩn, cậu thấy trong người khó chịu sao?" Ôn Hinh hỏi, không phải là bị cảm chứ? mà trời đang nóng làm sao bị cảm được?

Mạc Cẩn có chút không được tự nhiên. "Ha ha, không có gì. Lúc ngủ bị muỗi cắn để lại dấu..." Sau đó nhỏ giọng nói thầm: "Con muỗi này rất xấu..."

"Có muỗi sao?" Ôn Hinh cảm thấy kì quái, khách sạn năm sao mà cũng có muỗi ư?

"Ha ha đúng vậy, mình cũng bất ngờ khi biết ở đây cũng có "muỗi"". Mạc Cẩn nói xong có chút nghiến răng nghiến lợi, giống như nghĩ đến cái gì trên mặt đột nhiên đỏ lên.

[Con muỗi này nhất định là Cố Cảnh Ngôn rồi :v]

Các cô không nhắc đến đề tài con "muỗi" nữa, mà cùng nhau ngồi xuống nói chuyện phiếm.

Không được bao lâu, Thúy Thúy uống mấy ly đã say bắt đầu nói xàm nói bậy. Mạc Cẩn nhận điện thoại nói có việc phải đi về trước.

Bầu không khí trong quầy rượu rất tốt, yên tĩnh khoang thai, không có giống những quán rượu khác hay có tiếng động ồn ào, cô còn muốn ở lại đây một chút, sát vào tai Mạc Cẩn nói: "Các cậu về trước đi, mình còn muốn ở lại đây một chút"

Mạc Cẩn có chút lo lắng: "Cậu ngồi đây một mình..."

"Không có việc gì, mình không có say, ngồi đây một chút rồi sẽ về liền."

Lúc này Mạc Cẩn mới đỡ Thúy Thúy trở về.

Ôn Hinh nói với người pha chế rượu muốn một ly "Mất lý trí", cô rất thích những loại rượu vừa có vị ngọt ngào vừa có vị cay đắng, cô luôn cảm thấy loại rượu này có thể làm giảm khổ tâm làm mình thoải mái hơn, nếu được giống như tên gọi này có một đêm phong lưu phóng túng và vui vẻ thì cũng tốt.

Cô đã đánh giá cao tửu lượng của mình, mới uống được nửa ly, tầm mắt cô đã nhìn không rõ ràng nữa rồi, cô nhìn người ở trong quán bar một người thành hai ba người rồi.

Ôn Hinh biết mình đã say, tính tiền xong liền chuẩn bị trở về phòng. Khi đứng lên đầu óc liền cảm thấy choáng váng, giống như toàn thế giới đang chao đảo.

"Tiểu thư cô không sao chứ?" Người pha rượu hỏi.

Ôn Hinh khó khăn lắc đầu, "Không có việc gì." Nói xong, người lung lay lắc lư đi ra khỏi quán bar.

Hoàn hảo, an toàn vào thang máy, đến gian phòng ở tầng trệt Ôn Hinh tập tễnh đi tới, cũng không biết vì sao gian phòng có chút xa. Bất quá cô đã đến được rồi.

Ôn Hinh lấy thẻ phòng ra, cười khúc khích mở cửa, quẹt thẻ phòng nhiều lần nhưng vẫn không thành công, cô kêu "Vừng ơi mở ra! vừng ơi mở ra!..."

Sau đó, cửa thật sự đã mở, Ôn Hinh âm thầm vui sướиɠ, ha ha, quả nhiên thần chú so với thẻ phòng còn hữu dụng hơn. Vừa cười vừa lắc lư đi vào, thật vất vả mới có thể tới được giường, cô trực tiếp ngã xuống đi gặp chu công(*).

(*) đi ngủ

Đêm đó Ôn Hinh mơ thấy Tiểu Vu, Tiểu Vu là con chó cô nuôi ở nhà, dù đã nuôi nhiều năm nhưng vóc dáng vẫn nhỏ bé.

Trong mộng Tiểu Vu chui vào trong lòng cô, liếʍ mặt cô rất nhiệt tình.

Ôn Hinh bị nó liếʍ cười không ngừng, "Tiểu Vu! Tiểu Vu... đừng liếʍ... Tiểu Vu..." Cảm giác rất chân thật, giống như Tiểu Vu thật sự đang ở bên cạnh cô.

Có thể cô đã quá nhớ Tiểu Vu, nhưng không sao, ngày mai cô có thể về nhà nhìn thấy nó. Đây là ý niệm trong đầu của Ôn Hinh trước khi cô chìm sâu vào trong giấc ngủ.