"Cám ơn anh, Tô Thanh Huyền."
Tô Thanh Huyền mỉm cười, nói: "Ôn Hinh, anh hi vọng em sẽ hạnh phúc, ít nhất là phải hơn anh."
Ôn Hinh sửng sốt, rồi nở một nụ cười xót xa, nhưng ít nhất vẫn đỡ hơn lúc nãy.
Lúc hai người đến biệt thự ở Hồ Nam thì đã xế chiều. Biệt thự này không lớn lắm, không thể so sánh được với ngôi biệt thự trên núi của Tư Đồ Ý, nhưng vừa đi vào bên trong lại có một cảm giác rất ấm áp. Cách bày trí bên trong cũng giống như dành cho một gia đình nhỏ.
Ôn Hinh đột nhiên có loại bất an, nhỏ giọng hỏi: "Nơi này, là anh..." Câu nói kế tiếp chưa hỏi ra, nhưng Tô Thanh Huyền đã hiểu cô muốn nói gì.
Tô Thanh Huyền cười cười, không trả lời thẳng, nhưng nhờ có Ôn Hinh nhắc nhở, nhớ cuộc hẹn của mình với Diệp Oanh, anh không khỏi có chút bận tâm, nói: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, em tạm thời hãy ở đây. Chờ mọi việc ổn thỏa rồi nói sau." Sau đó đi đến phòng bếp mở tủ lạnh ra nhìn bên trong có gì để ăn không, phát hiện người giúp việc đã giúp anh mua mọi thứ đầy đủ, anh yên tâm, lại nói: "Trong tủ lạnh có đồ ăn, chiều nào cũng có người giúp việc đến làm vệ sinh."
"Ôn Hinh, có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho anh." Tô Thanh Huyền nói rất nghiêm túc.
Ôn Hinh gật đầu, thấy Tô Thanh Huyền hình như đang vội, lại thấy anh đã giúp mình quá nhiều, cô không thể tiếp tục gây phiền toái cho anh nữa, nói: "Em sẽ tự lo cho mình. Anh đi về trước đi, em muốn yên tĩnh một chút."
"Vậy em..." Tô Thanh Huyền vẫn có chút lo lắng.
Ôn Hinh miễn cưỡng cười, nói: "Em không sao đâu."
Thế này Tô Thanh Huyền mới hơi chút yên tâm, nghĩ đến vợ ở nhà sẽ nóng giận, cũng chỉ có thể rời khỏi, tính ngày mai lại đến.
Sau khi Tô Thanh Huyền rời đi, cả căn nhà cũng chỉ có một mình Ôn Hinh, Ôn Hinh đi đến ban công, ngồi ở ghế mây, nhìn bên ngoài hoa viên đến thất thần, ánh nắng chiều chiếu lên người cô, tạo một vòng sáng quanh thân hình xinh đẹp, nhưng trên người cô toát ra một loại bi thương dày đặc làm thế nào cũng không xóa được.
Ở phía xa xa, mơ hồ có thể nhìn thấy sông Hồ Nam, thấy cả những cành liễu đang rũ xuống, còn có một mảnh trắng xóa trên mặt hồ.
Bỗng nhiên cô nhớ lại, lúc trước Tư Đồ Ý đã cưỡng hôn cô ở hồ bên kia, thời điểm đó cô luôn cẩn thận giữ lòng mình, còn có thể kháng cự lại anh, nhưng bây giờ thế nào? Tim của cô đã bị anh cướp mất, không còn là của cô nữa rồi. Làm sao để cô đứng dậy lần nữa đây...
Ôn Hinh cảm thấy thế giới của cô đang sụp đổ, khắp nơi đều đổ nát, hoang tàn không chịu nổi. Cô thừa nhận mình yếu đuối, không dám đối mặt với tất cả mọi chuyện, chỉ muốn trốn đi. Tha thứ cho cô, bây giờ cô không có dũng khí đi đối mặt với những chuyển biến bất ngờ này.
Cũng không biết bản thân ngồi ngẩn ra trên ban công bao lâu, đến khi Ôn Hinh tỉnh hồn lại, trời đã sập tối, bầu trời còn những vầng sáng thưa thớt, đột nhiên Ôn Hinh có chút nhớ sân bóng bỏ hoang, nhưng cô nghĩ gì đó lại thôi.
Từ trên ghế đứng lên, hai chân cô vì duy trì một tư thế thời gian dài mà run lên, thiếu chút nữa Ôn Hinh ngã nhào trên đất, may mắn kịp thời đỡ lấy ghế dựa mới đứng vững thân mình.
Cô vào phòng bếp tùy tiện tìm ít đồ ăn bỏ vào lò vi sóng đun nóng lên, ăn đại vài miếng sau đó đi vào phòng tắm. Lúc tắm xong tóc dài còn nhỏ nước, nhưng Ôn Hinh hoàn toàn không để ý, trực tiếp ngã xuống giường, hai mắt vô hồn nhìn trần nhà, không biết đang nghĩ cái gì.
Đồng hồ treo trên tường kêu tích tắc tích tắc, một giây qua đi lại một giây, tiếng thời gian trôi nghe rõ ràng như vậy, hòa cùng với nhịp tim đập, hòa cùng với nỗi đau trong lòng, từng giây trôi qua là từng cơn đau nhói. . . Thời gian và sự đau đớn đều không thể dừng lại.
Cảm thấy mệt chết đi được, cô rất muốn cứ như vậy nhắm hai mắt lại vĩnh viễn ngủ say, cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần quan tâm, cứ như vậy ngủ đi, không cần tỉnh lại...
Nhưng, làm thế nào cô cũng không ngủ được... Mặc dù bắt buộc chính mình nhắm mắt lại, nhưng đầu óc vẫn là không an tĩnh, những người đó những sự việc đó cứ luôn không ngừng hiện ra trong đầu, làm cho Ôn Hinh không thể nào yên tĩnh.
Cả buổi tối lăn qua lăn lại, đôi mắt khép chặt, nhưng cô lại chưa từng thực sự đi vào giấc ngủ, khóe mắt vẫn ươn ướt, không biết là vì mỏi mệt hay là vì trong lòng khó chịu...
Cho đến khi sắc trời dần sáng, từng ánh sáng yếu ớt xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng, khiến mọi vật càng ngày càng trở nên rõ ràng, Ôn Hinh mới vén chăn lên, tự mình đi đến kéo màn cửa sổ ra một góc, để ánh mặt trời chiếu vào, Ôn Hinh vẫn cảm thấy có chút đau thương, gương mặt tái nhợt tiều tụy dưới ánh mặt trời không cách nào che lấp.
Cứ như vậy cô đứng ở trước cửa sổ ngẩn người cả buổi sáng, khi Tô Thanh Huyền đến thăm cô, cô mới vội vàng thay quần áo rửa mặt rời phòng.
Tô Thanh Huyền nhìn bộ dáng tiều tụy của Ôn Hinh, biết cô vẫn chưa ăn gì, anh thở dài, cũng không nói gì liền đi tới phòng bếp làm đồ ăn cho Ôn Hinh.
Mười lăm phút sau, Tô Thanh Huyền bừng một chén cháo nóng hổi đến trước mặt Ôn Hinh, nói : "Ăn chút đi."
Ôn Hinh vốn định lắc đầu cự tuyệt, nhưng khi thấy Tô Thanh Huyền vì cô mà làm, cô chỉ có thể tiếp nhận chiếc muỗng bắt buộc chính mình ăn hết. Nhưng ăn chừng vài miếng, cô lại thấy không ăn nổi nữa.
Tô Thanh Huyền thấy Ôn Hinh ăn không nữa thì thở dài, anh sẽ không miễn cưỡng cô, chỉ nhẹ nhàng nói: "Nếu ăn không vô thì không cần miễn cưỡng."
Ôn Hinh nghe lời buông muỗng trong tay xuống, ngơ ngác nhìn cái chén trước mặt, cũng không nói chuyện. Hồi lâu mới chậm rãi hỏi: "Anh... Không cần đi làm sao?"
Tô Thanh Huyền sửng sốt, sau đó đi thẳng đến: "Anh lo lắng cho em, Ôn Hinh."
Ôn Hinh cũng là sửng sờ, không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy, cô nhìn Tô Thanh Huyền nở một nụ cười tái nhợt, "Không sao, em không sao thật mà."
Bỗng nhiên, Tô Thanh Huyền cảm thấy Ôn Hinh không có yếu ớt như mình nghĩ, bởi vì trong mắt cô anh cảm thấy có bi thương, nhưng trong cái đau xót lại có một tia kiên cường, ít nhất bây giờ Tô Thanh Huyền có thể kết luận Ôn Hinh sẽ không nghĩ quẩn trong lòng mà làm ra việc ngốc nghếch gì.
Cứ thế vài ngày, Tô Thanh Huyền đều bớt thời giờ đến đây thăm Ôn Hinh, tuy rằng thần sắc Ôn Hinh vẫn rất tiều tụy, thường xuyên ngẩn người, nói cũng không nhiều, nhưng Tô Thanh Huyền lại cảm giác được Ôn Hinh so với trước đó đã khá hơn một chút.
Chẳng qua là thời gian có thể làm mọi việc lắng xuống sao? Mọi chuyện có thể bị thời gian xóa nhòa sao?