Chương 32: Hiểu lầm

"Ôn Hinh..." Có người sau lưng gọi tên của cô.

Ôn Hinh giật mình, quay đầu lại, thấy người đến là Tô Thanh Huyền, cô có chút kinh ngạc, cũng có chút mất mát.

Tô Thanh Huyền một thân âu phục chỉnh tề, trong tay còn cầm túi công văn, đoán chừng là vừa mới tan tầm, "Ôn Hinh, em... Làm sao vậy?"

Ôn Hinh nhìn Tô Thanh Huyền, lắc đầu, cũng không nói gì, nhưng ánh mắt bi thương đã bán đứng cô.

Tô Thanh Huyền lo lắng đi tới, ở Ôn Hinh bên cạnh ngồi xuống, nhìn sắc mặt cô, sau đó cẩn thận hỏi: "Ôn Hinh, đã xảy ra chuyện gì? Em..." Chợt nhớ tới tin tức báo đăng sáng nay, nhất thời hiểu ra, anh không khỏi càng thêm lo lắng cho Ôn Hinh.

Ôn Hinh quay đầu nhìn vào ánh mắt đầy quan tâm của Tô Thanh Huyền, đột nhiên cô nhào vào lòng anh khóc lớn, giống như là muốn trút hết nước mắt trong lòng ra ngoài. Mặc dù bây giờ người cô yêu là Tư Đồ Ý, nhưng ba năm bên nhau khiến cho Ôn Hinh đối với Tô Thanh Huyền vẫn có một loại tín nhiệm và dựa dẫm, nhất là ở thời khắc yếu đuối này, Ôn Hinh chỉ muốn tìm một người để dựa vào, để mình có thể trút hết mọi buồn phiền.

Tô Thanh Huyền bị động tác bất ngờ của cô làm sợ hết hồn, nhưng nhìn thấy Ôn Hinh khóc thành như vậy, anh cũng không nỡ đẩy cô ra, huống hồ ban đầu là anh phụ cô trước, anh vẫn mang một chút áy náy, hiện tại Ôn Hinh khổ sở, trong lòng anh cũng thấy khó chịu.

Vì thế anh dùng tay vỗ nhẹ sau lưng Ôn Hinh, an ủi: "Khóc đi khóc đi, khóc cho nhẹ lòng. Khóc xong thì nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra, mà nếu em không muốn nói cũng không cần miễn cưỡng."

Ôn Hinh vừa khóc vừa đứt quãng kể lại, chuyện của Tư Đồ Ý cô không đề cập đến, mà cô chỉ nói đến chuyện xảy ra tại Ôn gia, lúc hai người còn quen nhau Ôn Hinh cũng nói với Tô Thanh Huyền một vài chuyện, cho nên Tô Thanh Huyền đại khái cũng hiểu được đầu đuôi.

Ôn Hinh tựa vào trong lòng Tô Thanh Huyền, chỉ muốn khóc một trận.

Tô Thanh Huyền im lặng không nói gì, cứ để nước mắt của Ôn Hinh thấm vào vạt áo, anh biết Ôn Hinh đang khổ sở, chỉ hi vọng có một người cho cô phát tiết, không cần người quấy rầy.

Nhìn cô gái đang rúc trong lòng mình, Tô Thanh Huyền có chút cảm thán, anh cũng từng nghĩ đến sẽ cùng Ôn Hinh kết hôn sinh con, cùng nhau sống đến già... Nhưng, rất nhiều chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra. Tuy rằng anh rất có lỗi, cũng thực áy náy, nhưng cuối cùng anh vẫn là lựa chọn Diệp Oanh. Bây giờ, anh cũng đang cố gắng học làm một cái người chồng tốt, một người cha tốt.

Hai người từng yêu nhau, từng ôm nhau giống như bây giờ, nhưng lúc này không có tình yêu ngọt ngào say đấm, thay vào đó là sự quan tâm tính nhiệm của bạn bè.

Đột nhiên Ôn Hinh ngẩng đầu, thấy mình hơi thất thố, muốn ngồi thẳng người lại, không ngờ Tô Thanh Huyền cảm giác được động tác của cô, nghĩ cô có chuyện gì, cúi đầu nhìn cô.

Một người ngẩng đầu một người cúi đầu , môi hai người vô ý chạm vào nhau.

Cả hai đều sửng sốt, sau đó lập tức tách ra, có chút xấu hổ. Tuy nói lúc quen nhau hai người từng hôn nhưng bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, gặp trường hợp này quả thật rất ngượng.

Nhưng cảnh tượng này người khác nhìn vào lại hiểu thành ý khác...

Biết được Ôn Hinh đã tới công ty tìm mình Tư Đồ Ý chạy theo cô đến trường tiểu học, vô tình thấy một màn hôn nhau của hai người, sắc mặt anh trở nên khó coi, đôi tay nắm chặt, gân xanh đều hiện lên.

Sau đó anh xoay người rời đi, cũng không quay đầu đi ra khỏi trường, theo sau chân là Tần Lam, cô ta thấy sắc mặt Tư Đồ Ý hết sức khó coi, hơn nữa cả người phát ra sự giận đáng sợ, chưa từng thấy bộ dạng này của anh, cô ta không khỏi rụt rè nhỏ giọng hỏi: "Tổng giám đốc..."

Nhưng Tư Đồ Ý giống như không thấy người phụ nữ bên cạnh, bỏ đi một nước, bàn tay vẫn nắm chặt thành quả đấm tiết lộ người đàn ông này đang vô cùng tức giận.

Tần Lam nhìn vào sân trường, thấy trên bể phun nước có đôi nam nữ đang ôm nhau, nhất thời hiểu ra, trong lòng không khỏi vui sướиɠ khi người khác gặp họa, môi cong lên ý cười mơ mồ, sau đó vội vàng đuổi theo Tư Đồ Ý.

Éo le hơn, Diệp Oanh có hẹn với chồng ăn cơm trưa ở gần đây, đang muốn đi ra ngoài lại phát hiện chồng mình đi vào trong sân trường, cô tò mò nên đã đi theo, không ngờ lại nhìn thấy chồng mình đang ôm ấp với người yêu cũ, lại còn hôn nhau.

Cái này giống như tai họa ập đến, khiến Diệp Oanh từ thiên đàng như rơi xuống địa ngục. Tuy rằng cô biết nếu không phải mình cố tình phá hoại tình cảm của hai người, chắc chắn Ôn Hinh Và Tô Thanh Huyền sẽ là một đôi được nhiều người hâm mộ. Nhưng sau khi cô và Tô Thanh Huyền kết hôn, anh đối với cô rất tốt, mà bây giờ xem ra, cái loại tốt đó không phải là của những người yêu nhau, mà là nhân nhượng, thỏa hiệp và trách nhiệm…

Tuy rằng Tô Thanh Huyền và Ôn Hinh không gặp nhau thường xuyên, nhưng Diệp Oanh có linh tính, chỉ cần Ôn Hinh ở đâu thì tầm mắt của Tô Thanh Huyền luôn ở đó.

Giờ khắc này, rốt cuộc Diệp Oanh cũng biết chân tướng, sự thật này quả là tàn nhẫn...

Nước mắt không kiềm được lại trào ra hốc mắt, Diệp Oanh vừa khóc vừa chạy ra khỏi trường...

Mà hai người kia hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra, Ôn Hinh lau nước mắt, giọng nói có chút khàn khàn, "Cám ơn."

Tô Thanh Huyền khẽ thở nhẹ, thật lâu mới nói: "Anh đưa em về nhà." Anh lo lắng khi để cô ngồi một mình ở đây.

Nhưng Ôn Hinh lại lắc đầu cự tuyệt, "Em không muốn về." Bây giờ trở về nhà, nhất định sẽ không được yên tĩnh, hiện tại cô rất muốn có không gian yên tĩnh.

Tô Thanh Huyền không biết làm sao với tình cảnh bây giờ của Ôn Hinh, nghĩ đến anh có mua một ngôi nhà ở Nam Hồ để chuẩn bị cuối tuần cùng vợ đến đó nghỉ ngơi, bây giờ có thể để Ôn Hinh ở đó. Để cô ở đó tốt hơn là đưa cô về nhà hay để cô ở một mình, ít nhất anh có thể yên tâm một ít.

Vì thế Tô Thanh Huyền liền đề nghị: "Ở Nam Hồ anh có một căn nhà, nếu em không chê hãy ở đó một thời gian, đợi cho mọi việc bình thường trở lại..."

Ôn Hinh nhìn Tô Thanh Huyền, không biết nên nói cái gì, cô không phải chưa từng hận người đàn ông này, nhưng đến thời điểm này, Ôn Hinh lại phát hiện, mình đã thoải mái khi đối diện với anh, bây giờ cô rất cảm kích Tô Thanh Huyền, cảm ơn anh vì đã ở bên cạch cô khi cô gặp khó khăn nhất, còn hết sức giúp đỡ cô.

-

Không hiểu sao tác giả cho tình tiết cẩu huyết này nằm ở trường tiểu học vậy chời? Ở công viên không tốt hơn sao?