Chương 25: Kỷ niệm

Quả nhiên, khi Ôn Hinh vừa mới xuất hiện trong phòng làm việc, toàn bộ mọi người nhất thời rơi vào trạng thái yên ắng ba giây, rồi đột nhiên tất cả cùng sôi nổi lên, chạy tới vây quanh lấy cô, đồng thời dùng ánh mắt như đang xem thịt cá ngoài chợ nhìn Ôn Hinh từ đầu xuống chân.

Cuối cùng, Tiểu Ninh đại diện lên tiếng, chính thức đặt câu hỏi cho Ôn Hinh.

"Xin hỏi cô Ôn, cô có biết chứa chấp tội phạm sẽ bị chịu hình phạt như thế nào không?" Tiểu Ninh vừa mở miệng đã toát ra khí thế bất phàm, rất có khí thế của nữ đại anh hùng.

Ôn Hinh nghe được càng ngày càng hoảng sợ, cô lo lắng đến nỗi nói không ra lời. Thậm chí, ngay cả chủ biên cũng góp phần trong đó, tỏ ra hăng hái nhìn tiết mục ‘tra khảo’.

"Thành thật sẽ được khoan hồng! Người đàn ông kia là ai? Mau mau khai báo!" Tiểu Ninh tiếp tục ‘tra khảo’.

Ôn Hinh giả bộ ngu nói: "Khai? Khai cái gì?"

Tiểu Ninh trưng ra bộ mặt cười không hài lòng, hừ nhẹ một tiếng "Xem ra nhẹ nhàng mà cô vẫn không chịu nói?" Sau đó hét lớn một tiếng, "Các đồng chí, xông lên!"

Mọi người cùng đồng thanh hô vang, chuẩn bị một phen dằn mặt nghiêm hình bức cung.

Ngay trong thời khắc cuối cùng, Ôn Hinh đầu hàng: "Dạ, tiểu nhân nói, nói! Các vị đại nhân làm ơn tha mạng".

"Tốt lắm, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt." A Ninh có chút đắc ý.

Sau đó chỉ thấy toàn thể ban biên tập bao quanh đồng chí Ôn Hinh, hệt như cô là tâm điểm của sự chú ý, cực kì chăm chú lắng nghe ‘Công tác báo cáo’.

Đương nhiên, Ôn Hinh sẽ không khai hết tất cả sự tình ra, chỉ đại khái nói rằng cuối tuần cô cùng người bạn trai kia đến biệt thự nghỉ phép, sau đó ngày thứ hai cô thấy khó chịu trong người, vậy nên người bạn đó mới giúp cô gọi điện xin nghỉ hộ, chỉ có như vậy.

Khi bị đề cập đến thân phận của Tư Đồ Ý, Ôn Hinh cũng chỉ nói đại làm hậu cần. Dù cho có nói thật đi chăng nữa, Ôn Hinh cũng chỉ mơ hồ biết được rằng Tư Đồ gia chủ yếu làm hậu cần và bất động sản.

Sau khi đã được thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, mọi người mới cười đùa một trận, nói rằng muốn cô tổ chức tiệc liên hoan khi đã có bạn trai, có gì thì cũng phải đem hắn đến cho chúng ta nhìn một cái, Ôn Hinh ha hả cười giả ngu, cứ như vậy, trận ‘tra khảo’ đã đến hồi kết thúc.

Mọi người dừng tám chuyện, trở lại vị trí làm việc của mình.

Tổng biên tập nghe được điều Ôn Hinh nói, vỗ vai Ôn Hinh, nở một nụ cười với ý nghĩa sâu xa, khiến Ôn Hinh cảm giác như chim trong lòng.

Trước khi tan làm năm phút, điện thoại di động của Ôn Hinh vang lên, vừa nhìn đã thấy Tư Đồ Ý đang gọi đến, hắn đã ở dưới công ty cô, gọi cô mau xuống.

Vì vậy chỉ sau năm phút đồng hồ, Ôn Hinh đã thu thập xong mọi thứ đi ra khỏi tòa soạn nhanh chân đến chỗ góc đường lên một chiếc xe có rèm che.

Buổi tối, hai người cùng nhau ăn cơm ở một nhà hàng.

Nhìn bên ngoài ngọn đèn dầu rực rỡ, Ôn Hinh đột nhiên nhớ lại đã lâu cô chưa đến nơi này.

Cô nói với anh: "Theo em đến một chỗ."

Tư Đồ Ý cười nhạt, không nói gì, nhưng anh lại dắt tay Ôn Hinh cùng nhau đi khỏi nhà hàng.

Nhìn người đàn ông đang cười vui vẻ bên cạnh, Ôn Hinh phát hiện, thật sự người đàn ông này cũng không khó gần giống như tưởng tượng, ngoại trừ thỉnh thoảng lạnh lùng ít nói chuyện, thì anh rất biết chăm sóc.

Ngồi ở trong xe, Ôn Hinh có chút hưng phấn khó tả, đèn đường từ bên ngoài cửa sổ hiện lên chiếu vào cửa xe.

Xe quẹo vào một hẻm nhỏ gần một trường tiểu học, dừng trước một sân bóng rổ bị bỏ hoang.

Hai người xuống xe, Tư Đồ Ý theo Ôn Hinh đi vào sân bóng rổ.

Trong sân bóng chỉ có một vài ánh sáng le lói từ ngọn đèn đường u ám, tuy nhiên vẫn có thể nhìn được cảnh vật xung quanh tương đối rõ ràng, thậm khí đến gần đã thấy rõ được mặt sơn đã bị tróc ra ở phía trên cùng với những vết tích loang lỗ, xung quanh cỏ dại mọc um tùm, cũng bởi vì tiết trời đã về cuối mùa thu, nhìn ra được quả bóng đã bị vứt lăn lốc đã một thời gian rồi.

Tư Đồ Ý tuy không hiểu vì sao Ôn Hinh lại dẫn hắn đến chỗ này, thế nhưng, hắn cảm giác được chỗ này đối với Ôn Hinh có ý nghĩa rất đặc biệt.

Ôn Hinh tìm một chỗ tương đối bằng phẳng và sạch sẽ trên cỏ rồi ngồi xuống, ngửa đầu ngắm các vì sao tinh tú trên bầu trời, ở nơi này không khí không bị ô nhiễm như thành phố, lại còn có thể nhìn thấy rõ những ngôi sao trên trời.

Ôn Hinh thở dài thoải mái, làn gió đêm thổi bay sợi tóc dài của cô, tựa như hơi thở ấm áp thổi tan cái lạnh của bóng đêm.

"Đã lâu rồi chưa tới nơi này." Ôn Hinh không quay đầu nhìn lại người đàn ông ở phía sau, cô tâm sự: "Quả bóng này đã nằm ở đây khi em còn học tiểu học, nhiều khu mới được xây dựng thêm nên nơi đây bị bỏ hoang."

Tư Đồ Ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Hinh, không thèm để ý đến bộ âu phục có thể bị dơ.

"Trước đây mỗi khi gặp chuyện gì không vui, không muốn gặp ai cả, em thường đến đây một mình." Ôn Hinh hết nhìn chỗ này lại nhìn chỗ khác, ngoại trừ Tiểu Cẩn ra, cô chưa từng đưa ai đến nơi này, sân bóng bỏ hoang này là không gian riêng của cô. Về phần tại sao cô lại cao hứng đem người đàn ông kia đến nơi này, quả thật Ôn Hinh cũng không rõ.

"Bây giờ em đang không vui sao?" Tư Đồ Ý hỏi.

Ôn Hinh xoay người sang nhìn thẳng vào mắt của anh nói: "Anh đoán thử xem?"

Tư Đồ Ý không nói gì chỉ trực tiếp cúi xuống hôn lên làn môi hơi lạnh của cô, không nói lời nào dịu dàng triền miên.