Hai người cùng nhau trãi qua một buổi chiều ngọt ngào, cảm giác như vợ chồng lâu năm, cứ như vậy không ai nói câu nào lặng lẽ nhìn đối phương cùng nghe tiếng tim đập của nhau.
Không có lời ngon tiếng ngọt không có nhiệt tình như lửa, nhưng Ôn Hinh cảm thấy mình chưa bao giờ hạnh phúc như vậy, không lời nói không hành động, làm cho lòng người say đắm.
Giờ ăn cơm, hai người cùng nhau đi đến phòng ăn. Dười ánh mắt chế nhạo của Ôn Dĩnh, Ôn Hinh vừa giận vừa thẹn, đi ngang qua làm bộ không cẩn thận đạp hắn một cái, sau đó tiếp tục làm như không có việc gì tao nhã ngồi xuống chuẩn bị dùng cơm.
Ôn Dĩnh làm điệu bộ nhe răng trợn mắt rất khoa trương, "Ôn Hinh, em lấy oán báo ơn!"
"Anh bán em cầu vinh!" Ôn Hinh lập tức phản kích, miệng lưỡi nhanh nhẹn nói ra, không biết rằng mình đã thừa nhận đã bị "bán cho" ai đó.
Ôn Dĩnh cười có thâm ý, liếc mắt nhìn người đàn ông trầm ngâm không nói lời nào đang ngồi bên cạnh Ôn Hinh, anh cũng không nói gì thêm.
Ôn Khả Tĩnh ngây thơ không hiểu gì, tò mò hỏi Ôn Hinh: "Chị họ, chị và anh hai rốt cuộc đang nói gì vậy? Vì sao em nghe không hiểu?"
Ôn Hinh bị Khả Tĩnh hỏi thì đỏ mặt, ấp úng nói: "Không có gì. . . Chị đói bụng, ăn cơm thôi, ăn cơm thôi." Lơ đãng nhìn thấy Tư Đồ Ý cười sâu xa, trên mặt càng thêm đỏ.
Bốn người ăn tối xong rồi rời khỏi biệt thự.
Tư Đồ Ý dừng xe trước nhà Ôn Hinh, Ôn Hinh cởi dây an toàn ra chuẩn bị xuống xe, lại bị anh kéo lại.
Ôn Hinh chớp mắt to không hiểu nhìn Tư Đồ Ý, "Còn có việc gì sao?" Nhìn vẻ mặt anh nghiêm túc, Ôn Hinh lại hơi hồi hộp.
"Em đã quên một thứ." Anh vừa dứt lời đã kéo cô đến hôn, đầu lưỡi giao hoạt thăm dò đi vào cái miếng nhỏ nhắn của cô, cuồn cuộn hút vào.
"Ưʍ. . . ưʍ. . ." Ôn Hinh bị vẻ mặt nghiêm túc của anh hù dọa, vốn tưởng rằng có việc lớn gì, lại không nghĩ đến hóa ra. . .hóa ra. . .Người đàn ông này thật là. . .
Cho đến khi hai người thở hồng hộc mới kết thúc nụ hôn này, Ôn Hinh nằm trong lòng Tư Đồ Ý ổn định lại hô hấp, nghe được tiếng cười của anh cô thẹn quá hóa giận, giơ quả đấm nhỏ lên đánh vào ngực anh một cái. Sau đó lại nhân cơ hội mở cửa xe chạy ra ngoài, thời điểm đóng cửa xe cô quay đầu lại làm mặt quỷ đáng yêu với anh.
Người đàn ông bật cười nhìn cô gái nhỏ bên ngoài.
Cứ như vậy, kết thúc một hành trình đi tắm suối nước nóng, kết quả là quan hệ của hai người đã được làm sáng tỏ, một kết quả tốt đẹp.
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức còn chưa kêu, thì điện thoại của Ôn Hinh đã vang lên.
"Alo?" Ôn Hinh còn đang mơ mơ màng màng, tùy tiện cầm điện thoại để bên tai, mắt còn chưa mở ra, vẫn đang giằng co với chu công.
"Còn chưa dậy sao?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp, kèm theo một chút sung sướиɠ.
"Ừ." Ôn Hinh còn buồn ngủ, hoàn toàn chưa kịp phản ứng, chỉ ừ một tiếng ứng phó.
"Ngồi dậy đi. Anh đưa em đi làm." Người đàn ông nhàn nhạt nói.
"Ừ. . .Hả?!" Ôn Hinh chợp tỉnh giấc, Tư Đồ Ý!
"Không phải bây giờ anh đang đứng trước nhà em đấy chứ?" Ôn Hinh vừa nói vừa vén chăn lên chạy đến trước cửa sổ, kéo màn cửa sổ nhìn ra ngoài.
"Ừm." Điện thoại truyền đến tiếng của người đàn ông trầm thấp hừ nhẹ.
Quả nhiên, vừa kéo màn cửa sổ ra cô đã thấy một chiếc xe quen thuộc.
"Dậy rồi?" Người đàn ông hỏi.
"Ừ." Ôn Hinh đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, lại có chút ngọt ngào.
"Anh chở em đi làm."
"Không cần đâu!" Ôn Hinh lập tức từ chối.
"Hửm?" Chỉ một âm tiết đơn giản của anh đã làm cho Ôn Hinh không dám làm mình làm mẩy, cô vội vàng giải thích: "Đi đến tòa soạn của em chỉ cần đi mười phút, không cần phải phiền đến anh. Hơn nữa. . . Mẹ em đang ở nhà. . ."
Bên kia điện thoại người đàn ông không nói gì, hai người im lặng một lúc.
Ôn Hinh nhịn không được, cẩn thận dò hỏi: "Chờ một khoảng thời gian nữa, em sẽ nói chuyện của chúng ta cho mẹ em biết. . . được không?"
Lại là im lặng, làm Ôn Hinh đứng ngồi không yên.
Sau đó, cô nghe được tiếng trả lời trầm thấp, "Được." Nhìn anh không giống như đang tức giận, Ôn Hinh mới thở phào nhẹ nhõm, tảng đá treo trong lòng cũng được gỡ xuống.
Tình yêu cứ như vậy vừa ngọt ngào vừa giày vò lòng người, làm cho cô bắt đầu miên man suy nghĩ, cảm thấy bối rối.
"Ừ, vậy anh đi cẩn thận." Ôn Hinh từ kính chắn gió mờ mờ thấy được anh lên xe, ngón tay vô thức dây dây rèm cửa, không nhận ra lời nói của mình giống như một người vợ đang dặn dò chồng mình khi đi làm.
Mà lời này nghe thật rất dễ chịu, mặc dù Tư Đồ Ý chỉ nói một từ "Được", nhưng giọng nói đã trở nên nhẹ nhàng, vui vẻ hơn rất nhiều.
Lại qua khoảng mười phút, xe hắn mới khởi động rời đi.
Nhìn xe dần dần đi xa, Ôn Hinh lộ ra dáng vẻ tươi cười, kì thật cô không hề nghĩ đến có ngày mình và Tư Đồ Ý sẽ yêu nhau và qua lại gần gũi với nhau, tuy rằng người đàn ông này rất kiệm lời, điềm tĩnh và lạnh lùng, nhưng lại làm cho cô có cảm giác ấm áp và an tâm.
Chỉ là cô không biết phải nói với mẹ như thế nào? Còn có nhà Ôn gia bên đó, Ôn Hinh đột nhiên nhớ đến thân phận hiện giờ của Tư Đồ Ý, cô khẽ chau mày, rơi vào trầm tư. . .