"A ----- anh, anh muốn làm gì?" Ôn Hinh la lên.
Người đàn ông tà mị cười nói: "Tắm suối nước nóng. Không phải em kêu tôi nhanh xuống đây tắm sao?" Hắn làm ra vẻ mặt vô tội.
"Anh! Anh mau dừng tay! Dừng tay! anh có nghe hay không! Tư Đồ Ý." Thấy người đàn ông bắt đầu cởi dây lưng của áo choàng tắm trên người, Ôn Hinh hết hồn, liền vội vàng lấy hai tay bảo vệ trước ngực, lùi về phía sau.
Hắn như là không nghe cô nói gì, tiếp tục rất tự nhiên cởϊ áσ choàng tắm, áo choàng trượt khỏi người rơi xuống đất, toàn thân người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
"A ---- Anh! anh . . ." Tầm nhìn của Ôn Hinh cứ như thế rơi trên thân thể rắn chắc mạnh mẽ của hắn, còn ... còn thấy được cái làm cho người ta thẹn thùng, là nguồn gốc của du͙© vọиɠ nằm giữa hai chân hắn. Tay chân Ôn Hinh luống cuống, không biết nên che cảnh xuân đang lộ ra của mình hay là che khuất hai mắt mình để tránh làm mù mắt, nhưng mà cái không nên nhìn cô cũng đã nhìn thấy mất rồi.
"Bùm" một tiếng, người đàn ông đã nhảy vào trong hồ, đồng thời từng bước tiến gần đến cô gái đang trốn ở một gốc.
"Anh không được tới đây! Tư Đồ Ý! Anh còn tới nữa tôi sẽ gọi người đến đấy." Ôn Hinh uy hϊếp, lần nào cô cũng bị người đàn ông này ép đến không có đường lui, nhưng lần này thì khác, hai người đều đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bị hắn đuổi kịp sẽ không giống còn như lần trước chỉ bị ăn một ít đậu hũ, lần này có khả năng cô sẽ bị ăn đến sạch sành sanh!
Tư Đồ Ý cười, sau đó nhân cơ hội Ôn Hinh thất thân chạy nhanh qua hai bước kéo tay ôm cô vào lòng, dán vào tai cô thấp giọng nói: "Gọi người tới sao? Em cho là sẽ có người tới đây cứu em? Là anh em Ôn Dĩnh hử?"
Ôn Hinh một bên vừa giãy giụa vừa không hiểu trừng mắt với hắn, lẽ nào Ôn Dĩnh bọn họ sẽ không đến sao? Em họ nhà mình bị ức hϊếp bọn họ còn có thể ngồi yên khoanh tay đứng nhìn sao?
Ôn Hinh không có chú ý tới việc mình giãy giụa chỉ làm cho hai người có sự ma sát lớn hơn. Da thịt của Ôn Hinh mịn màng làm cho người ta mê dại.
Tư Đồ Ý giữ chặt cô gái không an phận trong lòng, sợ cô cứ tiếp tục như vậy sẽ rước lấy hậu quả khó lường. Ngữ điệu của hắn có chút to: "Ôn Hinh, em thật ngây thơ, em tưởng rằng Ôn Dĩnh không biết cái gì hết sao?"
Ôn Hinh bị lời nói của hắn làm cho kinh sợ, cô quên cả giãy giụa. Hắn nói Ôn Dĩnh biết rất nhiều chuyện của bọn họ? Làm sao anh ấy biết được? Ôn Hinh nhớ đến nụ cười quái dị của Ôn Dĩnh lúc ở trường đua ngựa, cùng với mấy lời nói không thể giải thích được, rất nhanh cô đã hiểu! Ôn Dĩnh là đang giăng bẫy cô!
Tư Đồ Ý biết Ôn Hinh đã suy nghĩ thông suốt, cúi đầu hôn lên đôi vai trần của cô một cái: "Bây giờ em còn muốn gọi người đến sao?"
"Anh…" Ôn Hinh bị hắn làm cho tức chết, không nói nên lời, nhưng cô vẫn không hiểu tại sao Ôn Dĩnh lại dám giăng bẫy cô, dù anh biết Tư Đồ Ý là cháu rể hiền mà bà ngoại nhìn trúng, là người đàn ông Ôn Khả Di ái mộ. . . A, lẽ nào. . . lẽ nào là bởi vì Ôn Khả Di. . .
Thấy cô gái lại bắt đầu đi vào cõi thần tiên mà bỏ quên mình, Tư Đồ Ý có chút bất mãn, bàn tay to lớn trực tiếp đặt lên bộ ngực no đủ của cô, dùng sức nắn bóp, "Ở bên cạnh tôi em không được nghĩ đến người khác!"
"Ưm a. . ." Ôn Hinh bị đau rêи ɾỉ. Cái người đàn ông bá đạo này! Vừa định mở miệng phản bác, đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô đã bị chặn lại, ngoại trừ tiếng rêи ɾỉ không phát ra được gì khác.
Tuy đã bị người đàn ông này hôn qua mấy lần, nhưng lần này so với những lần trước hung mãnh hơn, còn có tính xâm lược hơn. Đầu lưỡi nam tính mềm mại, không ngừng hút lấy nước miếng thơm mát trong miệng cô, khiến du͙© vọиɠ dần tăng lên.
Dường như người đàn ông còn chưa thỏa mãn, hai tay không ngừng chạy khắp thân thể trơn truợt của Ôn Hinh, công thành đoạt đất. Ngón tay dài của anh bóp lấy điểm nhỏ trên bộ ngực của cô, khẽ ôm lấy vê nắn, không ngừng trêu chọc cô. Phía dưới bụng cường tráng của hắn áp chặc vào mông cô, nam căn bừng bừng vừa thô lại vừa cứng không ngừng ma sát nảy lên, bụng Ôn Hinh nóng lên, có một thứ gì đó giống như từ trong cơ thể cô muốn chảy ra.
"Ưʍ. . . Tư Đồ. . . A ---- Tư Đồ Ý. . . ưm a. . . dừng, dừng tay. . .A ----". Người đàn ông khẽ bóp. Ôn Hinh lập tức bị kí©h thí©ɧ mãnh liệt hét chói tai ngay cả kháng nghị cũng quên.
"Ôn Hinh, tôi đã nói rồi, em là của tôi." Hắn dán vào tai cô, giọng nói trầm thấp mê hoặc, "Em còn nhớ rõ không?"
"Nhớ. . . Nhớ rõ. . . Ừ a. . . A. . .Aha ---" Ôn Hinh đã hoàn toàn mất đi năng lục suy nghĩ, ở người đàn ông có thủ pháp khiêu khách cao siêu, cô chỉ có thể không chút suy nghĩ đáp lại lời hắn, cô căn bản không biết hắn đang nói gì.
"Vậy em nói em là ai?" Người đàn ông lại hỏi, một bàn tay khác theo thắt lưng đi xuống dưới, đi tới nơi thần bí hoa đào cấm đại, nhẹ nhàng an ủi cánh hoa, đầu ngón tay tìm được nhị hoa nhỏ ẩn giấu bên trong, lập tức tiến vào khảy nhẹ.
"A ---" Ôn Hinh thét lên, bụng dưới truyền đến kịch liệt vui vẻ làm toàn thân Ôn Hinh run lên, bụng dưới mãnh liệt co rút lại, "Là của anh! Em là của anh! Ừ a. . .a a. . ." Ôn Hinh thét lên, trước mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Nhìn cô gái trong lòng ngất đi vì cao trào, Tư Đồ Ý không khỏi cười, nụ cười có chút phức tạp, cuối cùng hắn cũng làm cho cô gái này chính miệng thừa nhận cô là của hắn, tuy thủ đoạn không quang minh chính đại, nhưng đã đạt được kết quả mà hắn mong muốn, với lại hắn cũng không nói mình là chính nhân quân tử.
Về phương diện khác cô gái nhỏ này đã được thỏa mãn, người đáng thương lại là hắn. . . Du͙© vọиɠ to lớn không được phát tiết. Chỉ có điều, cô ngất đi cũng tốt, nếu không hắn không đủ tự chủ khống chế du͙© vọиɠ của mình, hắn không tính sẽ ở trong suối nước nóng muốn cô.
Hắn cười khổ, nắm lấy tay nhỏ bé bị ngâm nước nóng hồng đặt lên du͙© vọиɠ cương cứng sắp nổ tung, tăng tốc độ ma sát đến khi một trận tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c phun ra, hắn ôm cô đi ra khỏi suối nước nóng.