Chương 19: Tôi không có ghen!

"Sao vậy, vừa thấy tôi lại chạy? Tôi đáng sợ như vậy sao, hử?"

Giọng nói của người đàn ông tựa như cận kề bên tai, Ôn Hinh hung hăng trừng hắn, mím chặt môi không nói lời nào, cô quyết định đối với người đàn ông cao quý này chỉ cần yên lặng là được.

Khi hai người chạy vòng qua khu rừng nhỏ, Ôn Hinh vẫn không thể nào bỏ rơi người đàn ông này, nhịn không được tức giận quát hắn: "Tư Đồ Ý, anh rốt cuộc muốn theo tôi đến khi nào? Không phải anh đã có người đẹp ở bên cạnh rồi sao? Cần gì phải trêu chọc tôi!"

Tư Đồ Ý nhìn cô gái rốt cuộc không nhịn được đã nổi bão.

"Ôn Hinh, em đang ghen." Tư Đồ Ý chậm rãi nói, câu này không phải một câu nghi vấn mà là một câu khẳng định.

Ôn Hinh vừa nghe hắn nói, không chút suy nghĩ liền phủ nhận: "Anh mới ghen! Đầu óc tôi bị vấn đề mới ăn loại dấm chua đó, anh bớt tự mình đa tình đi!" Ôn Hinh cảm thấy lời nói này của mình hình như có chút chột dạ.

Người đàn ông cười: "Ôn Hinh, em đúng là đang ăn dấm chua của tôi.”

"Tôi nói là tôi không ghen! Tôi không quan tâm anh cùng cô ta có quan hệ gì! Nào là Ôn Khả Di, nào là Tần Lam... Những điều đó đều không liên quan đến tôi!" Trái với người đàn ông đang bình tĩnh, ung dung, Ôn Hinh càng nói càng kích động, đến cả cơ thể cũng rung rẩy.

"Đừng kích động, cẩn thận!" Tư Đồ Ý bị hình ảnh của cô gái thiếu chút nữa rơi xuống ngựa làm cho hù dọa đỗ mồ hôi lạnh cả người, giọng nói hắn hơi run lên. Thấy cô ổn định lại thân thể, trái tim bị treo lên cao của anh cũng được để xuống.

Ôn Hinh thấy người đàn ông tâm tình hoảng hốt, vì thế nhân cơ hội điều khiển ngựa chạy đi.

Nhìn thân ảnh dần dần chạy xa, Tư Đồ Ý nở nụ cười tươi, xem ra hắn không cần phải chờ lâu nữa rồi.

Một đường chạy trốn về trường đua ngựa, Ôn Hinh xuống ngựa thở hồng hộc, đi đến khu nghỉ ngơi.

Khả Tĩnh thấy cô trở về, lập tức chạy đến: "Chị họ chị họ, Chị không sao chứ?"

Ôn Hinh lắc đầu, vừa uống một hớp nước vừa đáp: "Không sao, chị chỉ đi dạo một vòng quanh khu rừng rồi trở về."

Lúc này Ôn Dĩnh đi đến nhìn Ôn Hinh một chút, vẫn là nụ cười mê người nhưng Ôn Hinh lại không biết tại sao cảm thấy nụ cười này của anh có chút quái dị, hình như có mùi vị của âm mưu. Chẳng lẽ cô bị người đàn ông Tư Đồ Ý thâm trầm giả dối ảnh hưởng? nên nhìn người nào cũng như vậy?

“Mọi người đều đã đi chơi mệt rồi, chúng ta quay về biệt thự thôi. Anh đã gọi người làm cho chúng ta bữa tối rồi. Sau khi ăn xong là có thể xuống tắm suối nước nóng ở biệt thự, tắm thư giản một chút".

Ôn Hinh cũng muốn mau đi khỏi Trường đua ngựa, cô rất sợ người đàn ông đó sẽ xuất hiện trước mặt mọi người, vì vậy liền vội vàng đứng lên đi về.

Lúc trở lại biệt thự, thì trời cũng đã tối. Người hầu đã chuẩn bị xong bữa tối cho mọi người.

Sau một phen vận động, Ôn Hinh quả thật rất đói bụng, thức ăn trên bàn đầy đủ màu sắc làm cô thèm nhỏ dãi. Nhưng Ôn Hinh lại cảm thấy trong bụng trướng lên, nên không ăn nhiều, ăn xong một chén cũng không muốn ăn nữa.

Cuối cùng Ôn Hinh cũng không làm khó dạ dày của mình, buông chén đũa xuống nói với anh em Ôn Dĩnh: "Chị đã ăn no rồi."

"Chị họ, sao chị ăn ít vậy?" Khả Tĩnh cảm thấy từ khi từ trường đua ngựa trở về, chị họ có chút lạ lùng, nhưng lạ lùng ở đâu thì cô không nói ra được.

"Ừ, chỉ là chị muốn đi tắm suối nước nóng ngay bây giờ thôi." Ôn Hinh tìm một cái cớ nói.

"Ồ" Cô gái đơn thuần tin lời cô, hào hứng nói theo: "Chị họ qua đó trước đi, em sẽ qua đó liền."

Ôn Hinh gật đầu đi ra khỏi phòng ăn.

Về đến phòng tắm rửa một cái, Ôn Hinh thay áo choàng tắm sau đó liền đi tới suối nước nóng ở phía tây biệt thự.

Suối nước nóng có hình chữ nhật rộng khoảng hai mươi lăm mét vuông, hơi nóng bay lên thành một màu trắng xóa. Nghe nói suối nước nóng này được dẫn từ suối nước nóng tự nhiên ở bên ngoài vào đây.

Bốn phía của suối nước nóng được tấm kính thủy tinh bao quanh lại thành một căn phòng, từ trong này có thể nhìn thấy từng ngọn cây cọng cỏ ở bên ngoài, buổi tối có thể nhìn lên trời ngắm trăng, thế nhưng ở bên ngoài không thể thấy được bất cứ thứ gì bên trong.

Ôn Hinh cởϊ áσ choàng tắm, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chậm rãi bước vào trong hồ. Ôn Hinh cảm thấy nước nóng thắm vào toàn thân hết sức thoải mái.

Ôn Hinh tựa vào cạnh hồ, nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm nhận được nước nóng lưu động, thân thể chậm rãi thư giản ra, nếu như vậy mà ngủ thì thật thoải mái.

Phía sau mơ hồ chuyền đến tiếng bước chân, cô gái nhỏ Khả Tĩnh rất cuộc cũng đã tới, làm mình cũng sắp ngủ đến nơi. Ôn Hinh tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, nói: "Rốt cuộc em cũng tới. Xuống đây nhanh lên, ở đây thật sự rất thoải mái nha."

"Được." Ngữ điệu và nụ cười trầm ấm truyền đến làm Ôn Hinh sợ hãi mở mắt ra.

Người tới không phải là Ôn Khả Tĩnh!

"A -------------- anh muốn làm gì?"