Chương 17: Mời

Trong lòng Ôn Hinh run lên, ha hả cười khan, "Đúng vậy, đúng vậy hai người thật có duyên." Nhìn thấy sắc mặt hắn không tốt, Ôn Hinh lập tức im miệng không nói lời nào nữa.

Vốn tưởng rằng người đàn ông này sẽ không đơn giản buông tha cho cô, thế nhưng hắn chỉ nở nụ cười sâu xa khó hiểu, cũng rộng lượng không truy cứu việc này, làm Ôn Hinh có chút không dám tin.

"Gặp lại sau." Bình thường ba chữ làm trong lòng Ôn Hinh lạnh lẽo, người đàn ông này luôn rất khó đoán. Cũng làm cho cô sợ có một ngày thả lỏng cảnh giác sẽ bị sập bẫy của hắn...

Ôn Hinh ngơ ngác nói: "Gặp lại sau." Đứng ở trước cửa nhìn Tư Đồ Ý lại xe đi về.

Xe dần đi xa, đã khuất sau tiểu khu rồi mà Tiểu Vu vẫn đứng bên cạnh lưu luyến không rời.

"Mày thấy trai đẹp là vong ơn bội nghĩa! Đêm nay phạt không cho ăn cơm!" Ôn Hinh phục hồi lại tinh thần, bực tức đi vào nhà.

Không biết có nghe hiểu những gì chủ nhân nói không, mà nó chỉ hưng phấn chạy vòng quanh Ôn Hinh lấy lòng.

Ôn Hinh than nhẹ không còn cách nào khác, ôm nó đi vào nhà.

Mẹ Ôn đang ở nhà, khó có khi thấy mẹ xuống bếp, còn làm món Nhật sở trường. Ôn Hinh nhanh chống buông Tiểu Vu ra, chạy ào vào trong nhà bếp, thừa lúc mẹ không chú ý ăn vụng một miếng.

Còn chưa nuốt xuống bụng, đã bị mẹ Ôn phát hiện.

Ôn Nhu lạnh nhạt nói: "Đúng là không nên ra khỏi nhà lớn Ôn gia. Có bà ngoại của con ở đó, con sẽ được dạy dỗ tốt hơn..."

Ôn Hinh lập tức bị sặc, vội vã chạy vào phòng rót nước uống.

Vừa điều hòa lại hơi thở, điện thoại lại vang lên. Ôn Hinh chạy đến nghe điện thoại.

"A lô là chị Hinh hả?" Đầu dây bên kia chuyền đến giọng nói của Ôn Khả Tĩnh.

"Ừ, là chị, có chuyện gì sao?" Ôn Hinh ho nhẹ đáp.

"Chị làm sao vậy khó chịu ở đâu hả?" Cô gái nhỏ tỉ mỉ hỏi thăm.

"Không có gì, vừa rồi bị sặc."

"Không có gì là tốt rồi." Cô gái nhỏ theo phản xạ có điều kiện định cúp máy, nhưng đột nhiên nhớ ra mục đích gọi điện. Chị họ không có việc gì thế nhưng cô lại có việc tìm chị họ! Vì vậy cô gái nhỏ nói: "Em có việc muốn nói"

Ôn Hinh cười hỏi: "Em có việc gì? Nói đi, chị nghe"

"Anh Dĩnh nói bạn của ảnh vừa mua một căn biệt thự tại Long Vân, em cùng anh ấy định đi đến đó chơi, hỏi thử chị có đi không."

"Núi Long Vân?" Ôn Hinh giật mình. Long Vân nổi danh là một tiểu khu cao cấp, trên đó biệt thự cũng không nhiều, nhưng mỗi biệt thự đều rất tráng lệ, quan trọng nhất là ở đó là cảnh vật rất đẹp, đưng nhiên phòng ốc ở đó rất xa xỉ.

"Đúng vậy, chị họ, chị có muốn đến đó không? Nghe nói có suối nước nóng nữa nha!" Cô gái nhỏ càng nói càng hưng phấn, hận không thể ngay bây giờ đi đến chỗ đó.

Ôn Hinh liền bị dụ dỗ, tuần này công việc bận rộn, hôm nay định nghỉ ngơi cho thật tốt ai ngờ lại bị tổng biên đại nhân "tha" đi làm việc. Nếu được đi chơi một ngày một đêm, được tắm suối nước nóng thư giản một chút thì cũng không tệ. Vì vậy lập tức quyết định, "Đi, đưng nhiên phải đi rồi!"

"Tốt lắm, sáng mai tám giờ em sẽ tới đón chị."

Hai người nói xong những thứ cần chuẩn bị cho ngày mai thì kết thúc cuộc gọi.

Ôn Nhu từ phòng bếp đi ra thấy con gái vừa để điện thoại xuống vẻ mặt hưng phấn, hỏi: "Chuyện gì khiến cho con vui dữ vậy?"

"Ngày mai con và Khả Tĩnh sẽ đến Long Vân tắm suối nước nóng.”

"Còn tưởng là chuyện gì, cũng chỉ là đi tắm suối nước nóng thôi mà." Ôn Nhu khinh thường.

Ôn Hinh cũng không quản mẹ có thái độ gì, cứ cho là mẹ đang đố kỵ đi là được. Ôn Hinh hưng phấn chạy lên lầu thu dọn những đồ cần thiết, mong đợi ngày mai sẽ đến.

Sáng sớm hôm sao Ôn Hinh ăn xong điểm tâm, Khả Tĩnh và Ôn Dĩnh đã tới rồi. Ôn Hinh cầm hành lý nhỏ ngồi vào trong xe Ôn Dĩnh rời khỏi nhà.

Cuối tuần trên đường luôn bị kẹt xe, phải mất một tiếng ba người mới đến được Long Vân.

Tuy nói sinh ra ở Ôn gia, ba người cũng là con cháu thế gia, có cái gì mà chưa từng thấy qua, thế nhưng khi nhìn ngắm ngôi biệt thự trên núi Long Vân này cũng nhịn không được cảm thán.

Diện tích biệt thự rất rộng, có hoa viên, hồ bơi ngoài trời, sân tennis, thậm chí còn có sân gôn nhỏ!

"Có cần khoa trương như vậy không?" Ôn Hinh nhịn không được hỏi.

Ôn Dĩnh cười nói: "Đối với hắn mà nói, cái này không có gì đáng ngạc nhiên."

"Hắn là ai vậy?" Ôn hinh tò mò hỏi, có bản lĩnh lớn như vậy, có thể mua được biệt thự ở đây. Tiền của hắn nhiều lắm sao? Không bằng quyên góp cho những người cần tiền đi, trên đời này còn rất nhiều người cần giúp đỡ đó.

Ôn Dĩnh không trả lời câu hỏi của Ôn Hinh, chỉ cười nói: "Chúng ta đi thôi."