Ôn Hinh tỉnh lại, phát hiện mình đang ngồi trong xe, người đàn ông bên cạnh đang ung dung bình tĩnh lái xe, trên mặt là vẻ lạnh lùng thường ngày.
Không ngờ cô lại ở trong lòng Tư Đồ Ý ngất đi! Nghĩ tới đó, mặt Ôn Hinh đỏ lên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau đó, cô phát hiện đây không đường về nhà mình, càng không phải là đường quay về công ty, Ôn Hinh không khỏi sợ hải.
"Đang đi đâu vậy?"
"Về nhà tôi." Đáp lại cô chỉ có đơn giản mấy từ.
"Tôi không đi! Tôi muốn xuống xe! Dừng xe! Dừng xe!" Sự tình hôm nay đã khiến Ôn Hinh mất đi sự bình tĩnh, bây giờ cô không thể nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ muốn xuống xe cách xa người đàn ông này càng nhanh càng tốt.
"Em muốn tôi hôn em đến ngất đi sao?" Người đàn ông nhàn nhạt uy hϊếp nói.
"Anh!" Ôn Hinh tức giận không nói ra lời, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông ghê gớm đang đắc ý này, hừ một tiếng quay đầu nhắm mắt làm ngơ.
Sau đó, chiếc xe không dừng lại tại biệt thự Tư Đồ gia, mà dừng trước một nhà hàng Pháp có tiếng.
Ôn Hinh nhìn về phía hắn, không biết hắn đang định làm trò gì. Nhưng khi nhìn thấy nhà hàng này, cô mới phát hiện mình đang đói bụng, ở bữa tiệc cô vốn không ăn gì, sau đó lại bị người đàn ông này quay cuồng cho một trận, cả người đã tiêu hao hết sức lực.
"Tôi đói bụng." Người đàn ông này lúc nào cũng lời ít ý nhiều.
Ôn Hinh cũng không làm khổ cái bụng của mình nữa, nghe lời xuống xe. Hai người họ dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, đi đến một căn phòng trang nhã rồi ngồi xuống gọi món ăn.
Ôn Hinh không chút khách khí chỉ vào món gan ngỗng trên menu, dù sao cô cũng không có trả tiền.
Không bao lâu sau, món ăn được đưa lên.
Tinh tế thưởng thức món ăn Pháp, Ôn Hinh không khỏi bội phục họ, món ăn rất tinh xảo, mỗi món đều rất ít, nhưng có món khai vị cộng thêm điểm tâm Và đồ uống nên rất no.
Còn cái người kêu đói lại không ăn nhiều lắm, phần lớn thời gian đều chống cầm nhìn cô.
Ôn Hinh cũng không để ý đến hắn, tuy bị người khác nhìn chằm chằm trong lúc ăn thì không được tự nhiên, nhưng người đàn ông này cô không thể khống chế, nên không còn cách nào khác, chỉ có thể để hắn nhìn.
Chờ ăn xong món điểm tâm cuối cùng, Ôn Hinh ưu nhã dùng khăn lau miệng. Thấy người đàn ông nhìn cô không chút che giấu, trên mặt cô nhuộm một màng mây đỏ.
Người đàn ông này lúc nào cũng mang bộ mặt lạnh lùng nhưng lúc này trên môi lại mang nụ cười như ẩn như hiện, khóe môi cong lên thêm một phần tà mị.
Ôn Hinh hoàn toàn bị nụ cười đó mê hoặc thần trí, chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn.
"Ăn no rồi sao?" Giọng nói người đàn ông trầm thấp giống như loại rượu đỏ thượng hạn của Pháp, nồng khiết mê người.
"Ừ." Ôn Hinh ngoan ngoãn gật đầu như người bị trúng bùa, chủ nhân nói gì thì làm náy.
"Chúng ta đi thôi!"
"Được"
Cho đến khi một lần nữa ngồi vào trong xe, Ôn Hinh mới phục hồi lại tinh thần, không ngừng khinh bỉ mình bị nam sắc mê hoặc.
Cũng may Ôn Hinh phát hiện xe đang chạy tên đường về nhà cô.
"Hình như em rất sợ tôi?" Người đàn ông bên cạnh có vẻ rất bất mãn với việc cô rất vui vẻ khi được về nhà.
Ôn Hinh chu cái miệng nhỏ nhắn không trả lời, trong lòng nghĩ, anh thử đi đến nhà trẻ, xem phản ứng của mấy đứa nhỏ sẽ biết mình đáng sợ như thế nào.
Nhưng Ôn Hinh đã sai lầm, hơn nữa đã sai rất lớn.
Xe dừng lại trước cửa nhà cô, Ôn Hinh mở cửa xuống xe, Tư Đồ Ý cũng xuống xe theo, cô hết hồn vội hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Tư Đồ Ý không nói gì, chỉ cười nhạt.
Nụ cười này cũng có uy lực rất lớn. Lần này không chỉ mình cô thần hồn điên đảo, mà cả con chó cô nuôi nhiều năm rất nhút nhát như chuột thấy sinh vật lạ. Ngoài mẹ con Ôn Hinh ra đối với nó tất cả đều là sinh vật lạ.
Lúc này cái con hay sợ sinh vật lạ đang ra ngoài "Hóng gió". Vừa thấy Tư Đồ Ý liền hưng phấn nhào tới. Chạy xung quanh chân hắn, sau đó lấy đầu cọ vào chân hắn.
"Tiểu Vu!" Ôn Hinh nhịn không được la lên! Đó là con chó cô nuôi nhìn thấy chuột đồ chơi cũng sợ đó sao? Sao lại đối với người đàn ông lạnh lùng này nhiệt tình như vậy!?
Tư Đồ Ý không có chú ý đến chuyện này mà hắn chú ý đến chuyện khác, hắn nhìn Ôn Hinh chậm rãi nói: "Tiểu Vu?" Giọng nói thấp xuống mang theo một chút tức giận.
"A..." Ôn Hinh đầu tiên là sửng sốt, sau đó đột nhiên nghĩ đến một chuyện rồi kêu lên.
Tiểu Vu... Tiểu Vu... Đêm đó... Say rượu mất lí trí.
Người đàn ông nặn một nụ cười tàn khốc nói: "Hóa ra nó là Tiểu Vu."