Trong nháy mắt, một tháng đã trôi qua. Có một số việc sẽ bị lãng quên những lúc bận rộn, giống như chuyện của Tư Đồ Ý từ sau đêm yến tiệc đó chưa từng phát sinh vậy. Có một lần Ôn Hinh đến Ôn thị, tìm Ôn Dĩnh nói về tài liệu phỏng vấn, thì lúc đó Ôn Dĩnh đang họp, cô có vô tình gặp lại Tư Đồ Ý. Trừ lúc đó ra Ôn Hinh chưa gặp lại người đàn ông này lần nào nữa, có đôi khi cô cảm giác đây chỉ là giấc mơ.
Dĩ nhiên có một số việc cũng có thể tạm quên, nhưng có một số việc không thể quên, đó là hôn lễ của Tô Thanh Huyền.
Diệp gia ở H thị dù không phải một gia tộc lớn, nhưng dựa vào sản nghiệp của Diệp thị tại đây, cũng có sức ảnh hưởng. Là hôn lễ của con gái chủ tịch Diệp thị tất nhiên sẽ không thể xem thường, hôn lễ được bố trí xa hoa bằng hữu trên thương trường đều được mời đến, khung cảnh tưng bừng náo nhiệt.
Thậm chí ngay cả giới báo chí cũng được mời tới, hôn lễ của thiên kim tập đoàn rất được mọi người chú ý. Đương nhiên, Ôn Hinh biết được tin tức này, tất cả đều nhờ nhóm nhiều chuyện là ---- Thiên Ninh trong công ty cô ban tặng. Thiên Ninh không biết Ôn Hinh và Tô Thanh Huyền quen biết nhau, khi nhìn đến bài viết trên tạp chí, nhịn không được sự đố kỵ cô thốt lên: "Đàn ông như vậy, phụ nữ như vậy, hôn lễ lại như thế... A, có để cho người ta sống không!"
Ôn Hinh lúc đó không nói gì chỉ cười cười, vì cũng không biết nói gì mới tốt. Hôn lễ được cử hành vào cuối tuần này, như vậy cũng may cô không cần phải xin nghỉ một ngày, nếu không không biết phải nói lý do thế nào.
Đứng tại buổi hôn lễ được bố trí lãng mạn, mọi người xung quanh đều ăn mặc xinh đẹp. Đột nhiên trong lòng Ôn Hinh có một loại cảm giác không biết làm sao, thậm chí có xúc động muốn rời khỏi nơi này.
Nhất là nhìn thấy cha xứ phía trước đang tuyên thệ, Ôn Hinh bắt đầu có chút hối hận, cô có thể nhấm mắt làm ngơ không? Trong lòng có chút khó chịu giống như là hít thở không thông.
Mọi người xung quanh rất yên lặng, chỉ nghe thấy chú rể nói câu "Tôi đồng ý", sau đó lòng Ôn Hinh đau nhói, Nguyệt Minh dùng sức nắm chặt tay cô, nhưng cô không có cảm giác gì, chỉ nhìn Tô Thanh Huyền một thân lễ phục màu trắng, cô có cảm giác đây là lần cuối nhìn thấy hắn.
Giống như có linh cảm, Tô Thanh Huyền đột nhiên nhìn về phía Ôn Hinh, sắc mặt Ôn Hinh có chút tái nhợt, khi nhìn thấy Ôn Hinh sắc mặt Tô thanh Huyền cũng hơi thay đổi, ánh mắt cũng có chút phức tạp, môi mỏng hơi giật, nhưng cũng không có lên tiếng.
Nhưng mà Ôn Hinh biết Tô Thanh Huyền đang gọi tên cô "Ôn Hinh."
Ôn Hinh nở nụ cười với Tô Thanh Huyền, chúc anh hạnh phúc.
Ôn Hinh không muốn người khác chú ý đến sự khác thường giữa họ, cô đến để tham gia hôn lễ không phải đến cướp chú rể hay đập phá gì. Cho nên cô quay đầu đi, tránh tầm mắt của hắn, chỉ là lơ đãng quay đầu đi lại gặp phải một ánh mắt khác.
Ôn Hinh kinh ngạc, không ngờ là người cô cho rằng đã biến mất, Tư Đồ Ý, lại xuất hiện ở đây.
Hắn vẫn mặc một bộ âu phục như mọi ngày, phong thái tuấn lãng, hắn đứng giữa đấm đông như hạc giữa bầy gà, thanh cao xuất chúng. Lúc này hắn đang nhìn Ôn Hinh, ánh mắt phức tạp có chút lạnh lùng, giống như muốn nhìn thấu Ôn Hinh.
Ôn Hinh có chút chật vật cúi đầu, không dám đối diện.
"Ôn Hinh, cậu làm sao vậy?" Nguyệt Minh thấy Ôn Hinh có chút khác thường, nhỏ giọng hỏi cô.
Ôn Hinh lắc đầu, "Không có việc gì, chỉ là hơi khó chịu, mình muốn đi ra ngoài một chút".
"Mình đưa cậu đi."
"Không cần, mình chỉ cần yên tĩnh một chút." Thấy Nguyệt Minh lo lắng, Ôn Hinh nói tiếp: "Đừng lo lắng, mình không sao. Chỉ đi một chút. . ."
Nguyệt Minh gật đầu: "Mình hiểu, mình sẽ ở đây chờ cậu."
Ôn Hinh cười cười, có bạn thân cảm giác thật tốt.
Ôn Hinh lặng lẽ ra ngoài đi đến một hồ nước nhỏ không có người. Đứng bên cạnh hồ nhìn mặt nước bị gió nhẹ thổi rung động. Kỳ thật Ôn Hinh đang ngẩn người, trong đầu một mảnh trống rỗng, tâm tình không thể nói là đau thương, cũng không thể nói là vui vẻ, chỉ có chút buồn phiền.
Ôn Hinh lấy từ trong túi một con gấu bằng thủy tinh, tuy nhỏ nhưng rất tinh xảo. Hít sâu một hơi cô cố sức nén con gấu vào trong ao. Trong nháy mắt buông tay đó Ôn Hinh cảm thấy trong lòng có chút đau đớn, nhưng khi nhìn con gấu chìm xuống nước, cô cũng cảm thấy có sự giải thoát.
Đột nhiên một chiếc khăn tay xuất hiện trước mặt Ôn Hinh, cô kinh ngạc xoay người, là Tư Đồ Ý.
Hóa ra chẳng biết từ lúc nào nước mắt của Ôn Hinh đã chảy xuống, ngay chính cô cũng không phát hiện ra.
Ôn Hinh kinh ngạc nhìn khăn tay trên tay người đàn ông, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, Tư Đồ Ý vẫn giữa biểu cảm đó, chỉ có ánh mắt có chút khác biệt, Ôn Hinh không biết hình dung như thế nào.
Ôn Hinh còn đang run sợ thì đột nhiên Tư Đồ Ý ôm lấy cô. Cô theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng người đàn ông này ôm cô rất chặt, nhỏ giọng nói vào tai cô: "Chú rể và cô dâu đang ở phía sau nhìn chúng ta."
Trong lúc này, lòng Ôn Hinh đã hiểu rõ cô không giãy giụa nữa. Người đàn ông này trong lúc cô thất tình uống rượu say nhìn thấy cô; lúc cô thư giãn trên sân thượng hắn nhìn thấy; mà tối nay thời điểm cô chật vật nhất hắn cũng nhìn thấy.
Hơn nữa không thể phủ nhận khi dựa vào lòng hắn, cô rất thoải mái, cảm thấy rất yên tâm, giống như bất luận có chuyện gì xảy ra cũng không cần lo lắng, vì còn có hắn chống đỡ.
Giờ khắc này xung quanh trở nên yên tĩnh cực kỳ, Ôn Hinh cái gì cũng không nghe thấy ngoại trừ tiếng tim đập trầm ổn bên tai. Mặc dù là lời nói dối, mặc dù là ảo cảnh nhưng vào thời khắc này cô tình nguyện chìm đắm vào đó.