Chương 8

Chiếc quần đùi ôm lấy cặp mông nhỏ nhắn tròn trịa của cô gái, vòng eo thon gọn đến mức có thể dùng một tay ôm được, Tề Mậu nghĩ, Diệp Tiểu Tiểu này lớn lên thật là tốt, sao toàn thân trên dưới đều có thể hợp ý anh đến vậy?

Anh cúi đầu liếc nhìn tiểu huynh đệ của mình, dươиɠ ѵậŧ dựng đứng cao chót vót kêu gào đòi ăn thịt, nam nhân vuốt ve an ủi vài cái, đôi môi mỏng từ từ nhếch lên một đường cong đẹp đẽ, muốn ăn thịt sao? Anh cũng muốn ăn thịt!

Chậm rãi bước lên cầu thang hướng về căn phòng trên tầng hai, Tề Mậu không nhịn được quay đầu lại trước khi rẽ vào góc, ánh trăng thanh lãnh, phần lớn trong sân chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn màu cam trong phòng tắm là ấm áp tươi sáng, thân hình thiếu nữ thướt tha yêu kiều chiếu sống động trên kính mờ của cửa sổ, trong tâm trí người đàn ông lại hiện lên hình ảnh bộ ngực trắng nõn mềm mại dưới chiếc áo nhỏ nhắn, cơ thể càng thêm khô nóng.

Đang nằm trên giường trằn trọc xoay người, đột nhiên Tề Mậu nghe thấy tiếng gõ cửa, Diệp Tiểu Tiểu quấn khăn tắm đi tới, nhìn thấy anh, cô ngượng ngùng cười giải thích: “Tề tiên sinh, em đến mang cho anh một cuộn nhang muỗi."

Cô đặt nhang muỗi lên bàn Bát Tiên, không chút đề phòng nam nhân đứng sau lưng cô, cơ thể cô trong nháy mắt bị ôm chặt, Tề Mậu đem vành tai nhỏ của cô gái vào miệng khẽ cắn.

“Đừng a…” Bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương hoảng sợ đặt trước ngực nam nhân.

Giả vờ cái gì?

Tề Mậu trong lòng cười lạnh, ban đêm ăn mặc như vậy chạy đến phòng nam, trong lòng có chủ ý gì anh còn không hiểu hay sao?

Dục cự còn nghênh, trò này cũng không mới, nữ nhân ai ai cũng giả vờ là trung trinh tiết liệt, là ngây thơ trong sáng, cuối cùng chẳng đều ngoan ngoãn nâng mông lên cầu anh thao lộng hay sao?

Chiếc khăn tắm trắng rơi xuống đất, phơi bày hoàn toàn thân thể trần trụi, trơn bóng của thiếu nữ, người đàn ông bế cô lên, đè ở trên giường mà tùy ý hôn môi cô, hai tay chạm vào vυ" lớn tròn trịa bắt đầu xoa bóp, ngón tay cái khéo léo vẽ vòng tròn quanh đầu nhũ hoa hồng hào, hai núʍ ѵú non nớt nhỏ xinh rất nhanh đã đứng thẳng lên dưới sự vuốt ve của bàn bàn tay điêu luện của anh.

"Ân... anh đừng có sờ nữa được không? Em khó chịu..." Cô gái nhỏ cắn môi, đôi mắt long lanh nước, đôi môi đỏ mọng đáng thương cầu xin người đàn ông.

Tề Mậu bị bộ dáng kiều mị của cô thu hút, anh nhịn không được quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ ngọt ngào của cô mà mυ"ŧ: “Ngoan, em sẽ sớm thấy dễ chịu thôi.”