Chương 21: Tránh Vỏ Dưa, Gặp Vỏ Dừa

- Thế giới có hơn 7 tỉ người, mày vì cái tên đó mà ra nông nỗi này có đáng không?

Tôi chợt cảm thấy bực mình thay con bạn, tự dưng lại khóc vì một kẻ không ra gì, YY vẫn khóc như mưa như gió, tôi thật cảm thấy khâm phục khả năng trời phú này.

- Hức..hức..nhưng anh ta...hức..là.hức..mối tình đầu của tao!

- Mày..mày điên rồi.

Tôi lắc đầu ngao ngán, lại nhìn về phía của Kỳ Kỳ, cô bạn lại qua về tính cách trầm tính hàng ngày, tay vẫn cầm chiếc máy điện thoại như thường, xem như không có việc gì xảy ra, đang định kéo YY đứng dậy thì tôi bị Kỳ Kỳ ngăn lại.

- YY, có phải mày nên xin lỗi Tư Vũ không?

Nhắc đến Tư Vũ tôi giật này mình một cái, lập tực quay lại nhìn phản ứng của YY, mặt nó từ đỏ chuyển sang xanh, xanh sang tím, rồi cuối cùng thì đen kịt lại, nước mắt của YY lần nữa lại chực rơi ra, khiến tôi và Kỳ Kỳ luống cuống hết cả lên.

- Đừng..đừng khóc!

- Giấy.. giấy đâu rồi?

Đến khi chúng tôi tìm được giấy, quay lại thì chả thấy YY nữa, chắc có lẽ nó đi tìm Tư Vũ, haizzz, đành vậy chứ sao, quan hệ giữa hai đứa chúng nó, để chúng tự giải quyết thì sẽ tốt hơn.

- Tao nghĩ, mày đúng thật là nên xin lỗi Tư Vũ đi, nhìn nó lúc nãy thảm lắm! Tôi cố gắng hét với lại, dù không biết nó có nghe được hay không.

Tối

Tôi lôi mớ bài tập lý đầu năm ra làm, kỳ này nhất định tôi sẽ cố gắng đạt được học sinh giỏi (mặc dù điều này là không thể), nhưng vừa ngồi vào bàn học tôi lại nhớ đến chuyện lúc chiều, không biết YY với Tư Vũ đã làm lành hay chưa...

- Kỳ Kỳ, mày nghĩ YY với Tư Vũ có làm lành với nhau không?

- Không cần lo, tụi kia giận nhau ít nhất là 2 ngày, ngày kia sẽ trở lại bình thường thôi, có khi còn hơn trước cơ!

- Hơn trước là như nào? – Tôi khó hiểu hỏi lại.

- Học bài đi...

Thầm ngưỡng mộ Kỳ Kỳ, cô bạn luôn giữ được sự ổn định, và luôn giải quyết được mọi việc, đôi khi tôi mong có thể giống như Kỳ Kỳ, không cần học mà cũng được điểm cao, hehe. Vươn vai một cái rồi bắt đầu vùi đầu vào đống bài tập lý.

Học được 2 tiếng thì tôi lăn ra ngủ trên bàn với một đống suy nghĩ lẫn lộn.

Sáng

Tôi thay quần áo và ra ngoài từ sớm, cũng không quên để lại cho Kỳ Kỳ một tờ giấy nhắn nhỏ “Tao ra ngoài mua đồ ăn sáng, mày có thể đến lớp trước chờ tao”

Đi được một lúc thì tôi khựng lại vì nghe có tiếng cãi nhau, bản tính tò mò lại nổi dậy, đi loanh quanh một lúc thì tôi đứng trước cửa bể bơi, nơi phát ra tiếng cãi nhau đó, mới sáng sớm, sao lại có hai tên thần kinh nào đến đây bơi chứ, tôi hé mắt vào bên trong, ôi cái đờ mờ, trái đất này đúng thật là nhỏ mà.

- Tư Vũ, mày có giỏi thì lên đây cho tao.

YY đứng trên bể bơi hét lớn, mặt của nhỏ đỏ lựng, nước mũi nước mắt tèm nhem hết cả lên, còn cái người ở dưới bể vẫn im ỉm, chả biết sống chết như nào, khiến nhỏ lo phát sốt.

- Tư Vũ, là tao sai, mày lên đây đi!

Thấy nhỏ chuẩn bị nhảy xuống, tôi hốt hoảng ba chân bốn cẳng chạy lại, nhỏ có biết bơi đâu chứ, nhảy xuống đó có mà toi đời à, nhưng lại bị một bàn tay giữ chạy lại. Tôi trợn tròn mắt nhìn người đứng trước mặt.

- Đừng có nhìn như vậy.

- Thả tôi ra, tôi phải đi cứu YY

Tôi cố vùng vằng ra khỏi tay của hắn mà không được

Bùm

Giật mình quay lại phía sau, một dòng điện lạnh chạy qua, nhỏ..nhỏ rơi xuống nước rồi, phải mau cứu người, tôi định hét lên nhưng bị bàn tay ai đó bịt chặt miệng lại

- Đứng im, để bọn họ tự giải quyết?

- Ỏ..ay..ái...àn..ay..a.ay (bỏ ngay cái bàn tay ra ngay)

- Bộ mày chán sống rồi hả?

Tiếng hét của Tư Vũ khiến tôi giật mình, người theo phản xạ lùi về phía sau, nằm gọn trong lòng hắn, nhưng thời gian đâu mà nghĩ tới việc đó nữa...

- Tao..tao..tao tưởng mày gặp chuyện!

Thường ngày nhìn nhỏ mạnh mẽ lắm nhưng hễ cứ nghĩ tới việc sống chết là nhỏ mít ướt như này, tôi cảm thấy tội nghiệp dùm con nhỏ “Mày bị lừa rồi YY ơi”

- Gặp cái lờ, nếu hôm nay tao mà không cứu mày thì mày toi đời rồi con.

Tư Vũ vẫn chưa nguôi cơn giận, tay cầm chiếc khắn nhém thẳng vào mặt YY, nhỏ vẫn ngồi đó khóc tu tu, mặc cho người đối diện tức muốn điên lên, cuối cùng cũng phải chịu lép vế, lấy khăn lau đầu cho nhỏ.

Tôi nhìn cảnh tượng này mà bụng no con mẹ nó luôn rồi, mé, mới sáng sớm thôi mà, gặp được cảnh anh hùng cứu mĩ nhân này, đúng là thú vị mà,suýt nữa tôi còn bị diễn xuất đỉnh kout của Tư Vũ lừa nữa chớ, thiện tai thiện tai

- Vẫn muốn xem phim tình cảm?

Giọng nói trầm ấm từ đâu phả vào vai tôi, chết rồi, quên mất là cái tên Tử Mạn giả vẫn còn ngồi đây, tôi nhảy dựng lên, thoát khỏi bàn tay của tên đó, mặt đã đỏ gay.

- Anh..anh về trước đi!

Tôi quay mặt đi chỗ khác, cố gắng không để cho Tử Mạn thấy vẻ mặt lúc đó của mình, nhưng đúng thật là cuộc đời trớ trêu, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, cảnh tượng trước mắt khiến mặt tôi cháy bừng bừng, YY...và Tư Vũ đang “hôn” nhau

- Cô chưa đủ tuổi đâu đấy!