Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang
Xem ra hắn ta rất không thích chuyện mình không chảy giọt nước mắt nào.
Diêu Xuân Noãn xoay người rời đi, rất hiếm có!
Những người này thật sự rất kỳ quái, cha đã chết, bản thân đau lòng là được rồi, chỉ cần bày tỏ suy nghĩ và nỗi buồn của mình là được. Tại sao lại muốn quan tâm nhiều người như thế chứ? Nàng chỉ không khóc mà thôi, cũng không cười to hoặc làm ra hành động gì mạo phạm người chết, tại sao lại muốn bắt ép nàng chứ? Bọn họ nhất định phải áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác sao?
“Diêu thị!” Vương Lãng gọi nàng lại.
Diêu Xuân Noãn không quay người: "Vậy là đuổi hay giữ, các ngươi thống nhất ý kiến trước đi.”
“Tại sao người lại máu lạnh như vậy…”
Vương Triều đỏ mắt nhìn nàng, giống như nàng đã làm ra chuyện gì đó không thể tha thứ được.
Sắc mặt của Diêu Xuân Noãn trầm xuống: "Ta không thích nghe lời này, ta thông cảm cho nỗi buồn khi cha mất của các ngươi, nhưng mà, người thể hiện dáng vẻ hận trời hận đất này cho ai nhìn chứ? Ta cho ngươi biết, đừng phát tiết cảm xúc của các người lên người ta! Nếu muốn trách, các ngươi nên tự trách chính mình, ba bốn người đàn ông mà không trông được một ông già, đúng là phế vật!”
Lời của Diêu Xuân Noãn nói càng khiến Vương Lãng cắn chặt răng hàm.
Câu nói phế vật kia của nàng là nói mấy huynh đệ bọn họ, chẳng bằng nói là nàng đang mắng hắn, hắn cũng đã trùng sinh một đời, vậy mà vẫn không thể cứu được cha mình.
Lúc này, quan sai đầu lĩnh tiến lên thúc giục bọn họ nhanh chóng hoàn thành chuyện này để lên đường.
Cũng không cho bọn họ thời gian để chấp nhận và điều chỉnh cảm xúc sau chuyện này.
Vương Lãng ân cần đáp lời, Vương Triều bực dọc không nói lời nào.
Diêu Xuân Noãn bĩu môi, người này chỉ biết chọn quả hồng mềm để bóp, nhìn xem, ngục tốt nói với hắn như vậy, hoàn toàn không thông cảm cho cảm xúc của bọn họ, tại sao lại không thấy hắn có ý kiến chứ?
Là do nàng đối xử với bọn họ quá hòa nhã cho nên mới khiến cho bọn họ được nước lấn tới.
Diêu Xuân Noãn hối hận vì lần trước mang bánh vừng đến khi thăm tù bọn họ.
Một khắc cuối cùng, tất cả mọi người trong Vương gia, trừ Vương phu nhân, đều quỳ xuống dập đầu với Vương ngự sử, chào lần cuối.
Diêu Xuân Noãn không quỳ, nàng chỉ cúi người ba lần trước Vương ngự sử cho đứa nhỏ ở trong bụng.
Sau đó, ba đứa con trai của Vương gia đều cầm bó đuốc lên, đứng ở các phương hướng khác nhau, đồng thời đốt củi.
Lúc này, sai dịch chia cho bọn họ một ít lương khô và nước.
Nhân lúc củi đang cháy, Vương Lãng đi đến bên cạnh Diêu Xuân Noãn.
Diêu Xuân Noãn nhìn hắn một cái, không nhúc nhích, tiếp tục ăn từng chút lương khô một.
Vương Lãng nhắc đến chuyện nàng và Hàn gia tranh chấp vừa rồi, thở dài, rồi khuyên nàng: "Đừng cố chấp như vậy, ngươi cứ đắc tội Hàn gia thì cũng không có ích lợi gì. Ở trên đường lưu đày, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nói không chừng, chỉ cần một chút ác ý cũng có thể khiến ngươi mất mạng.”
Diêu Xuân Noãn nhăn mũi, cho dù bọn họ có chết sạch thì nàng cũng sẽ không chết.
Trên đường lưu đày, bọn họ cho rằng cứ có nhiều người thì sẽ thắng lợi sao?
Hiện thực tàn khốc sẽ nói cho mấy người bọn họ biết, nhiều người cũng vô dụng, đều là gánh nặng!
Đợi đến khi nàng hiểu rõ cách sử dụng nhà cũ như thế nào, một mình nàng sẽ sống thoải mái.
Sau đó nàng ngoẹo đầu nhìn hắn: "Ngươi rất khôi hài, nói cứ như ta gây sự trước vậy. Chẳng lẽ sau khi Hàn gia bọn họ tát ta một cái thì ta phải quay nốt phần mặt bên kia sang cho bọn họ tát sao? Không quay sang thì là đang đắc tội với bọn họ, ngươi nói xem ta có nên quay sang không?”