Chương 49: Diêu Xuân Noãn Coi Thường Anh, Có Bản Lĩnh Thì Hành Hạ Chết Anh Đi (2)

Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang

Có phần khác với mọi người, Diêu Xuân Noãn cúi đầu, mặc niệm trong lòng.

Có lẽ đối với Vương ngự sử mà nói, chết cũng là một loại giải thoát, sống thì mới khổ.

Trong bầu không khí tràn ngập bi thương này, một tiểu nương tử trẻ tuổi thuộc nữ quyến Hàn gia bên kia đột nhiên chỉ vào Diêu Xuân Noãn nói: "Bọn họ đều khóc, tại sao ngươi không khóc?”

Bởi vì nguyên nhân chiều cao, Hàn Dao thấy người lớn của Vương gia đều khóc rất lớn, duy chỉ có người xấu bắt nạt nhà nàng ta hôm qua lại không khóc, nàng chắc chắn là cúi đầu giả khóc!

Tiểu nương tử Hàn gia vừa nói thì ánh mắt của mọi người đều nhìn sang Diêu Xuân Noãn.

Vương Lãng cũng nhìn sang nàng, nhìn nàng vẫn luôn cúi đầu, mím môi một cái.

Diêu Xuân Noãn làm bộ lau khóe mắt một cái, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Khóc thì nàng không khóc được, đối với nàng mà nói, Vương ngự sử cũng không khác người lạ là bao.

Một quan viên liêm khiết bị ép chết, nàng sẽ cảm thấy phiền muộn, sẽ cảm thấy thương, nhưng mà rất xin lỗi, nàng không khóc được.

Hơn nữa, Vương ngự sử không hoàn toàn bị người khác hại chết, hắn lựa chọn con đường chết là do mình muốn, hơn nữa là do hắn cầu được ước thấy, chết cũng có ý nghĩa.

Nàng khóc cái gì mà khóc chứ?

Nhưng mà như vậy thì sao, nàng không khóc không có nghĩa là nàng xứng đáng bị người khác chỉ trích nàng ác độc.

Diêu Xuân Noãn lườm Hàn Dao nhàn nhạt một cái: "Ta khóc hay không khóc thì liên quan gì đến ngươi? Trẻ con suy nghĩ nhiều như vậy thì cẩn thận sẽ không cao được mà trở thành một quả bí lùn đấy.”

Người thông minh đều hiểu ra Diêu Xuân Noãn đang châm chọc cô bé còn nhỏ mà đã để ý quá nhiều, sẽ bị những chuyện đó đè xuống, rồi không cao lên được.



Nhưng nàng là một người lớn cho nên cũng không thể tính toán quá chi li với đứa nhỏ.

Nghe những người này nhỏ giọng khiển trách, Diêu Xuân Noãn liếc mắt, không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại, còn dám khoe khoang sao?

Nói lung tung không có ý tốt thì đáng bị mắng!

Hơn nữa, đã 14, 15 tuổi rồi mà còn nhỏ sao?

Nếu so tuổi, năm nay nàng mười tám, cũng không lớn hơn nàng ta mấy tuổi, ai không còn là một cô bé chứ?

Hàn lão phu nhân cảm thấy rất bực nàng, lập tức không khách sáo nói: "Đúng vậy, Vương ngự sử là cha chồng của ngươi, ngươi khóc hay không khóc, cũng chẳng liên quan gì đến Hàn gia chúng ta, con dâu ta chỉ không vừa mắt thôi.”

Đúng là biết nói lời khích bác ly gián!

Diêu Xuân Noãn nhìn về phía người Hàn gia, cười như không cười mà nói: "Người Hàn gia các người đúng là có đạo đức cao thượng. Trưởng bối Vương gia qua đời, tiểu nương tử nhỏ nhà các người thấy một vãn bối như ta không khóc, cũng có thể nói lời bất bình, đúng là có phẩm chất tốt khiến người ta phải kính nể. Nhưng mà thật kỳ lạ đấy, tại sao hôm nay, một người cao quý không muốn dính vào nửa hạt cát như ngươi lại tố cáo ta vậy? Chỉ vì muốn đuổi mảnh đất đi lưu đày sao?”

Lời này của Diêu Xuân Noãn khiến Hàn gia đang bênh vực kẻ yếu trở thành một chuyện cười.

Người Hàn gia bị lời này của nàng làm cho dính đầy bụi đất, sau khi tố cáo nàng thì đúng là người họ Hàn bọn họ đứng không vững.

Trong lúc nhất thời, người Hàn gia đều ngượng ngùng không nói gì.

Vương Triều gầm nhẹ: "Đủ rồi, nếu không muốn tiễn cha ta đoạn đường cuối cùng này thì hãy đi ra ngoài!”

Nói xong, hắn ta nhìn thẳng vào Diêu Xuân Noãn.

Điều này cho thấy rõ, hắn ta chỉ nói cho nàng!