Chương 38: Bốp! Bốp! Diêu Xuân Noãn Bất Ngờ Tát Nàng Hai Cái (3)

Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang

Sự lo lắng và mềm lòng của Đặng Huy trong khoảnh khắc đó đã bị Diêu Xuân Noãn nhìn thấy, nàng cảm thấy mình giả dối, nhưng nàng cũng không có cách nào khác, cuộc đời như một vở kịch, toàn bộ đều dựa vào kỹ năng diễn xuất. Có lẽ lúc phải thể hiện sự yếu thế chính là lúc phải diễn ra vẻ vô tội, bằng không Diêu Gia nàng không thể gánh nổi lửa giận của hắn. Mà đàn ông cũng chỉ có vậy, đối với nữ nhân mình thích thường sẽ khoan dung, mềm lòng hơn, nàng đã đoán đúng.

Đám người bọn họ ngồi lên xe ngựa vội vàng đi tới nội thành.

Trên nửa đường rời làng, Diêu phụ và Diêu mẫu biết được tin tức, lập tức đuổi theo.

Đặng phó thống lĩnh không làm khó họ về vấn đề này. đưa cả hai người lên xe

“Lão già, nếu như A Noãn của chúng ta thật sự mang thai thì phải làm sao?” Diêu mẫu cảm thấy toàn thân mình như nhũn ra, không chút sức lực.

Diêu phụ cau mày,“ Có lẽ sẽ không tốt đâu.”

Đến nha môn, Diêu mẫu run rẩy muốn đi lên phía trước, bị Diêu phụ giữ chặt ngăn lại, nơi này không phải Thôn Kim Ngưu, Diêu mẫu ăn mặc như vậy không thể đi vào.

Diêu Xuân Noãn cũng nhìn về phía phụ mẫu lắc đầu.

Phủ Nha đại nhân nhìn thấy Đặng phó thống lĩnh đem người về, lập tức phân phó: "Đi mời hai vị đại phu lên đây.”

Diêu Xuân Noãn tiến vào nha môn, sửa sang lại y phục: "Chờ chút, trước khi khám, có thể cho ta biết ai là người nói ta mang thai hay không?" Trên đường đi, nàng đã nghĩ xong nên làm thế nào, nhất định không được để người khác dắt mũi. Cho nên, thời khắc cần tranh đấu nàng phải lên tiếng.

Phủ Nha đại nhân chỉ vào Hàn Tiểu Thư: "Nàng nói.” Chỉ còn thiếu một chút, là có thể kết thúc vụ án, cho nên tâm tình của Phủ Nha đại nhân rất tốt, đối với việc đặt câu hỏi của Diêu Xuân Noãn, cũng không làm khó nàng.

Diêu Xuân Noãn hỏi Hàn Tiểu Thư: "Ngươi tại sao lại nói rằng ta mang thai?”



“Tẩu tẩu ta nói.” Hàn Tiểu Thư khoanh tay trước ngực, một câu đã đem tẩu tẩu của nàng ta ra.

Diêu Xuân Noãn lập tức nhìn về phía Ngụy Thu Du, ánh mắt sắc bén, tiểu tiện nhân, ta biết ngay là ngươi!

Biết được kẻ giở trò xấu là Ngụy Thu Du, người của Diêu gia đều vô cùng căm hận, đặc biệt là Diêu mẫu, ánh mắt kia hận không thể nuốt chửng nàng ta.

Diêu Xuân Noãn chậm rãi đến gần Ngụy Thu Du: "Ngươi đây, làm sao biết được ta có mang thai hay không?”

Đối mặt sự chất vấn của Diêu Xuân Noãn, Ngụy Thu Du đứng thẳng lưng. Điều này khác với những gì nàng ta suy đoán, nàng cho rằng một khi Diêu Xuân Noãn tới, đại phu có thể chẩn đoán được chuyện nàng mang thai, khi có kết quả, tự nhiên sẽ không có ai quan tâm tới chi tiết nàng ta làm sao lại biết được việc Diêu Xuân Noãn mang thai, nhưng dù sao nàng cũng không sợ.

"Người mang thai chính là ngươi.” Nàng nghe được chính mình nói như vậy.

“Chính bản thân ta còn không biết mình mang thai hay không, ngươi làm sao mà biết được?”

Ngụy Thu Du thầm nghĩ, nàng đương nhiên biết, nàng đã từng xem nguyên tác: "Là ngươi nói cho ta biết.” Với lời nói dối này, Ngụy Thu Du liền ăn chắc Diêu Xuân Noãn hết đường chối cãi.

“Ngươi nghĩ mình là ai, ta mang thai, ta không nói cho gia đình phu quân, không nói cho phụ thân phụ mẫu, lại nói cho ngươi? Ngươi cảm thấy có khả năng này sao?”

Mọi người cũng cảm thấy điều này không hợp lý.

“Ta biết, nếu như không phải ngươi nói cho ta biết, ta còn có thể đoán ra được sao? Vả lại ngươi cũng thực sự có thai.”

Bốp! Bốp!

Diêu Xuân Noãn tát Ngụy Thu Du hai bạt tai.