Chương 37: Bốp! Bốp! Diêu Xuân Noãn Bất Ngờ Tát Nàng Hai Cái (2)

Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang

Đặng Huy mang người đứng ngoài hàng rào nghe một hồi. đối với việc Diêu Xuân Noãn không biết bản thân mình có mang thai hay không thật sự cạn lời. Nhưng có thể suy ra một điều chính là nếu như nàng thật sự không biết mình có mang thai hay không, vậy hẳn là không có ý định giấu diếm.

Như vậy cũng gọi là dễ chịu một chút, chí ít nàng không phải ở ngoài sáng biết mình có thai với phu quân trước, còn chấp nhận món quà của hắn. Thực ra, việc nàng có thai hay không hắn hoàn toàn không để tâm, bởi vì hắn cũng là người đàn ông đã từ vợ và có hai đứa con. Nhưng việc này cần phải có trật tự. Hắn sẵn lòng chấp nhận những rắc rối nàng mang đến là một chuyện, còn nàng cố ý gài bẫy hắn lại là một chuyện khác.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu như Diêu Xuân Noãn đến việc của bản thân còn không chắc chắn, Hàn Tiểu Thư từ đâu mà biết được? Nhìn dáng vẻ vừa rồi của nàng với lời thề sắt son trên công đường, cũng không giống như là đã đoán ra điều gì. Giọng nói và thái độ của nàng đều rất cương quyết, không hề có sự chần chờ hay do dự.

Mặc dù bởi vì tính chất công việc. Đặng Huy vẫn giấu một số chuyện, nhưng cũng không nghĩ rằng biểu hiện lúc này của Diêu Xuân Noãn là giả, khi mà hắn ta chưa xuất hiện, nàng có thể nói dối trước mặt huynh đệ ruột thịt của mình sao?

Chờ hắn dẫn người đẩy cửa đi vào, ba người trong sân đều nhìn bọn họ với vẻ mặt ngạc nhiên, điều này càng khiến hắn tin vào những nhận định trước đó của bản thân.

Đại Đường Ca vội vàng tiến lên đón: "Đặng phó thống lĩnh, sao người lại tự mình đến?”

“Bản quan đến để đưa Diêu Xuân Noãn về nha môn, nàng cần được kiểm tra xem có thực sự mang thai hay không.” Đặng Huy nghiêm mặt, dáng vẻ của người làm việc công vụ.

Làm việc công vụ rất tốt, miễn là không có ý đồ xấu, điều này chứng tỏ rằng hắn không vì chuyện muội muội mang thai mà tức giận, Đại Đường Ca thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy một đám quan sai, Diêu Xuân Noãn có chút run rẩy, sau đó cắn môi, lui về sau hai bước, dáng vẻ vô cùng sợ sệt. Khi nghe thấy cách xưng hô của Đại Đường Ca nàng dừng một chút, quét mắt nhìn hắn một cái cực nhanh, đây cũng là vị mà sau này nguyên chủ gả trong nguyên tác?



Mọi biểu hiện của Diêu Xuân Noãn đều nằm trong tầm mắt của Đặng Huy, hắn thích cái dáng vẻ này của nàng, nếu không đã không vì lần gặp nàng bên ngoài đại lao, đã chủ động lấy lòng. Nếu như nàng thật sự có thai, hai người sợ là hữu duyên vô phận.

“Diêu thị, mời đi.” Đặng phó thống lĩnh vươn tay ra hiệu nàng có thể đi, dù sao cũng là nữ nhân mà hắn từng để ý, hắn không muốn xử lý quá thô bạo.

Diêu Xuân Noãn có chút không thích ứng đối với kiểu xưng hô thế này, trong lòng cảm thấy oán thán, xuất giá rồi, thậm chí giờ một tiếng Diêu cô nương cũng không được gọi.

Nàng rất nhớ những cách xưng hô đa dạng của thế giới tương lai, gái đẹp, mỹ nhân, tỷ tỷ, nữ thần... Cái nào cũng dễ nghe hơn cách gọi lạnh lùng Diêu thị.

Nhưng trên gương mặt, nàng hiện rõ sự do dự.

“Đi thôi, chúng ta cùng đi với ngươi, có lẽ không phải mang thai đâu.” Đại Đường Ca lạc quan khuyên nhủ.

“Ngộ nhỡ có chuyện xảy ra thì sao?” Diêu Xuân Noãn nhìn các ca ca, đáng thương nói.

Đại Đường Ca: ... Đừng hỏi hắn, trong lòng hắn giờ phút này cũng rất loạn, ngươi nói làm sao lại sơ xuất như vậy chứ?

Ánh mắt Đặng Huy quét đến phía Diêu Xuân Noãn, cái dáng vẻ nhỏ nhắn đầy nước mắt khiến hắn thở dài, cảm giác nghẹn ngào khi nghe tin tức nàng mang thai giờ đây đột nhiên tan biến, thôi thì, cũng không phải nàng cố tình làm vậy, chỉ trách tạo hóa trêu người.