Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang
Nguỵ Thu Du cụp mắt xuống để che giấu nụ cười trong mắt.
Hàn phu nhân im lặng.
Hàn tiểu muội lớn tiếng nói: “Diêu Xuân Noãn mang trong mình dòng máu nối dõi của Vương gia, là thành viên của gia tộc quan lại có tội bị lưu đày, nàng ta đã tự mình hoà ly với Vương Lãng, sau đó trở về nhà, không hề phù hợp xếp vào hàng được ân xá."
Sắc mặt Vương Lãng hơi thay đổi, không ngờ hắn ta niệm tình lần trước nàng đến thăm ngục nên không ra tay, nhưng hắn ta làm việc cũng không có kín đáo, bị người khác nắm được sơ hở.
Khi Vương Phúc, Vương Dương Vương Chiêu và những người khác nghe được điều này, họ đều rất ngạc nhiên.
"Lời này là thật sao?"
"Xin đại nhân minh xét!"
"Điều tra! Nhất định phải điều tra! Người đâu!"
Đặng phó thống lĩnh do dự một lúc rồi bước ra ngoài hàng: “Chuyện này để ta đi." Trong lòng thở dài, thành thật mà nói, hắn ta hoàn toàn không thể ngờ được. Một ngày, chỉ cần qua một ngày thôi, sau khi vụ án được giải quyết xong, nha môn sẽ không còn để ý những vấn đề không đáng kể nào sau đó nữa. Không ngờ nàng lại xui xẻo như vậy.
Lúc này, Diêu đại ca và Đại Đường ca đang trà trộn trong bách tính ở bên cạnh nghe cũng bị sốc, toát mồ hôi lạnh, nhìn nhau rồi vội vã về nhà mà không kịp nói gì thêm.
"Đại nhân, nếu như tình huống là thật, sẽ được thưởng không?"
"Ngươi muốn phần thưởng gì?"
Hàn tiểu muội vốn muốn nói mình vô tội, nhưng trong lòng nàng biết điều này là không thể, thấy người nhà nhìn nàng như có điều suy nghĩ, nàng liếʍ môi nói: "Có thể đổi một nơi lưu đày khác không? Đại nhân, ngài hãy cho chúng tôi lưu đày đến Y Xuân đi."
Vừa rồi khi phủ nha phán quyết lưu đày hai nhà, nàng có thể cảm nhận được sự ngạc nhiên và ghen tị của đại ca trước việc Vương gia lưu đày đến Y Xuân. Nàng ta muốn đổi đến một nơi lưu đày tốt hơn nhưng lại sợ bị người trên giở trò nên quyết định chỉ chỉ định Y Xuân.
Lời nói của Hàn tiểu muội khiến Vương Lãng tối sầm mắt lại, dùng cốt nhục của hắn ta làm con bài thương lượng để phủ nha đại nhân thay đổi nơi lưu đày cho Hàn gia, thật tốt.
Diêu Xuân Noãn không ngờ tới, người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống.
Hai huynh đệ họ Diêu vội vã trở về nhà, nhìn thấy Diêu Xuân Noãn câu đầu tiên chính là: "A Noãn, ngươi mang thai?”
Nghe câu nói này, hai đồng tử của Diêu Xuân Noãn co lại, làm sao bọn hắn biết được chuyện này?
Nghĩ đến việc hôm nay bọn hắn bận đứng ngoài quan sát phán quyết cuối cùng của hai nhà Vương Hàn, vội vã như vậy, nhất định là trở về từ nha môn. Nghĩ lại, người duy nhất biết nàng mang thai chính là Ngụy Thu Du. Như vậy tức là, Ngụy Thu Du đã tiết lộ chuyện của nàng?
Trong khi suy nghĩ, nàng lập tức hiểu ra, nhưng nàng không thể nói, không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết việc này, kể cả bản thân nàng, tốt nhất là vờ như không biết.
“Ta mang thai sao? Ta không biết.”
Diêu Xuân Noãn trông hoàn toàn mơ hồ, rõ ràng không được bình thường.
Diêu đại ca nghi hoặc: "Ngươi không biết ngươi mang thai, vậy tiểu thư Hàn gia làm sao biết được?”
Ba người hai mặt nhìn nhau.
Đại Đường Ca nghĩ, hỏi nàng: "Vậy ngươi cảm thấy ngươi có mang thai hay không?”
“Ta thật sự không biết.”
Đại Đường Ca rất muốn hỏi nàng tháng này đã đến kỳ hay chưa, nhưng không thể nói nên lời, hơn nữa lúc này Nhị thẩm cũng không có ở đây.