Chương 22: Ngươi Là Thá Gì Mà Dám Nói Xấu A Noãn Nhà Ta! (3)

Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang

“Ồ, Hạnh Tử, đây là xiêm y của tiêu cô ngươi hả?” Đôi mắt sắc bén của Ngụy bà tử lập tức nhận ra chiếc váy sáng màu phía trên đống quần áo kia là chiếc váy Diêu Xuân Noãn đã từng mặc.

Diêu Xuân Noãn đã tiện tay giặt áσ ɭóŧ và qυầи ɭóŧ vào tối lúc tắm rửa xong, chỉ là chiếc váy này nàng mới thay ra sáng nay. Hôm nay tới thăm tù, nàng không muốn ăn mặc quá đẹp nên thay bộ đồ đó ra, lúc ấy vội vàng đi ra ngoài nên nghĩ bụng lúc về sẽ giặt sau. Diêu mẫu vào phòng nàng nhìn thấy nên tiện tay ném ra cho Hạnh Tử mang đi giặt.

Diêu Hạnh không thèm quan tâm bà ta, cầm que giặt quần áo, cúi đầu đập đập.

Con ngươi của Ngụy bà tử xoay chuyển: “Ai dà, nãi nãi ngươi thật bất công mà, tiểu cô ngươi hại ngươi mất hôn sự mà ngươi vẫn còn phải hầu hạ nàng ta giống như trước kia? Nếu là ta đây, ta hận không thể ném xiêm y này của nàng ta xuống nước rồi!”

Hạnh Tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ngụy bà tử.

“Thế nào, ngươi không tin à?” Ngay sau đó, Ngụy bà tử lại mang chuyện Trần gia cãi nhau ra.

Rồi sau đó, Ngụy bà tử thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Hạnh Tử, giả vờ tiếc hận nói: “Hạnh Tử, ngươi cũng không thể trách Trần gia được. Cách làm kia của tiểu cô ngươi đúng là ứng với câu ‘phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi mỗi người một ngả’, ai mà chả sợ? Ai dám lấy nữ nhi Diêu gia các ngươi chứ.”

Nghe xong những lời này, Hạnh Tử ngơ ngác đập quần áo, tâm trí không biết đã bay đi đâu.

Mấy thím ở bên cạnh liếc nhìn nay rồi thầm lắc đầu trong lòng, đứa nhỏ Hạnh Tử này thật không giống Quế Lan, người khác tới cửa nói mấy câu khinh tiểu cô của con bé, ấy thế mà con bé cũng không biết nói lại, không quan tâm cuối cùng thắng hay thua nhưng ít nhất cũng phải tỏ thái độ chứ.



Ngay lúc Ngụy bà tử đang âm thầm đắc ý, bà ta không để ý đến ánh mắt xem kịch vui của mấy người xung quanh.

Chỉ thấy Diêu mẫu tiện tay cầm một cái chổi, cầm một đầu lặng lẽ tới gần, sau đó đánh mạnh vào thân thể ú nu của bà ta.

Bịch!

A! Ngụy bà tử nhảy dựng lên.

Bịch! Bịch! Bịch!

Diêu mẫu vừa đánh vừa mắng: “Tốt lắm Ngụy bà tử này, cái bà nương hay nói xấu này, ngươi tính là cái thá gì mà dám nói xấu A Noãn nhà chúng ta! Mấy ngày nay ta đã nhịn bà rất lâu rồi, nhà ta đón người về đã được quan phủ chuẩn rồi, chỉ có mình nhà ngươi còn lải nha lải nhải!”

Ngụy bà tử bị đánh kêu gào lên, cố trốn chỗ khác: “Chương Quế Lan, ngươi đủ rồi đấy, đã đánh ta mấy phát rồi!”

“Đủ cái gì mà đủ? Ta cho bà nói xấu này! Ta cho bà ngày nào cũng hủy hoại thanh danh Diêu gia chúng ta này! Mười bốn năm trước, nhà các ngươi chạy nạn đến thôn Kim Ngưu chúng ta, nếu không phải công công của ta thu lưu các ngươi, cho các ngươi xóm hộ ở thôn Kim Ngưu, nhà các ngươi đã tử tuyệt từ đời nào rồi! Thu bốn mươi lượng của nhà các ngươi thì có làm sao? Không phải đã cho các ngươi hai sào ruộng tốt sao? Là công công ta ép các ngươi à? Còn không phải ngươi và Ngụy Đại Sơn nhà các ngươi quỳ xuống cầu xin công công nhà ta đặt hộ cho nhà các ngươi ở đây! Hiện tại thì sao, tính toán nợ cũ!” Diêu mẫu mắng ra những lời này mới thở mạnh ra một hơi. Thôn Kim ngưu của họ là một nơi tốt, không cần lo lắng về việc có người tới định cư. Năm đó nhà họ thu bốn mươi lượng bạc của Ngụy gia không sai, hai sào ruộng đất kia cũng đáng hơn hai mươi hai, nhưng bọn họ muốn định cư, không tiêu bạc sao mà được? Thu thêm bạc thì có làm sao chứ? Chẳng lẽ còn muốn công công của bà tự moi bạc ra để định cư giúp bọn họ ư, mặt mũi lớn thật đấy!

Ngụy bà tử trốn mấy cái, phát hiện bà vẫn còn đập bà ta, giận dữ xoay người lại nhắm về phía Diêu mẫu: “Ta liều mạng với ngươi!”