Chương 12: Vừa Hoà Ly Đã Có Người Thế Thay (4)

Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang

Về phần đứa bé trong bụng, nàng suy nghĩ một ngày rồi quyết định không bỏ. Sở dĩ quyết định như thế thì nàng không tin được thuốc sảy thai ở thời cổ đại, dù là hậu thế, nạo thai vẫn rất nguy hiểm, làm không tốt sẽ tặng kèm một bữa tiệc xa hoa xác hai mạng, hoặc là mất đi khả năng sinh dục. Thứ hai, sau khi hắc hóa Vương Lãng không phải là bởi vì rất thù hận nàng bỏ cốt nhục của hắn ta sao, do Vương gia tuyệt huyết mạch mới đuổi tận gϊếŧ tuyệt với nàng sao? Nàng để lại huyết mạch này là con át chủ bài. Nàng chính là một người hiện thực như thế.

Hôm nay nàng cẩn thận cân nhắc lợi và hại, quyết định ở kinh thành! Kinh thành từ trước chính là trung tâm văn hóa kinh tế của một nước, các phương diện khẳng định phải tốt hơn biên cảnh rất nhiều. Nàng không tin mình không thể tạo ra một thế lực, trở thành tồn tại cho dù Vương Lãng trở về cũng không sợ.

Đương nhiên cho dù kết quả cuối cùng không bằng mong muốn cũng không sao, không phải nàng còn có huyết mạch duy nhất của Vương gia sao? Kết quả chắc sẽ không quá kém đâu.

“Ta sẽ không trở về Vương gia.”

Diêu Xuân Noãn vừa nói ra lời này, tất cả mọi người hiểu rõ lựa chọn của nàng.

Không thể không nói, lựa chọn này của nàng khiến Diêu phụ Diêu đại ca thở phào nhẹ nhõm.

Diêu tổ phụ khẽ gật đầu: “Vậy như thế đi.”

Diêu đại bá cũng cảm thấy lựa chọn này không sai, thấy được chỗ tốt, còn Vương gia thì vẫn quá mạo hiểm.

"Vậy thì ngày mai chúng ta còn vào trong thành không?” Diêu Đại Lang hỏi. Hắn cảm thấy nếu như đã quyết định thì cũng không cần phải đi quan tâm chuyện Vương gia nữa.



Diêu tổ phụ hơi nhướng mày.

Diêu Xuân Noãn nói tiếp: “Đi, tại sao không đi? Tổ phụ, con muốn chuẩn bị ít đồ vào trong lao nhìn xem, tốt xấu gì cũng từng là phu thê. Chúng ta không thể bạc bẽo như vậy.” Cho dù nàng không có ý định đồng cam cộng khổ với Vương Lãng nhưng cũng hy vọng có thể làm chút chuyện, cố gắng giảm bớt ân oán hai bên, để Vương gia cố gắng không ghi hận nàng. Còn có nếu như không sai, đối thủ một mất một còn của nàng này đang ngồi ở trong đại lao, nàng muốn đi xem.

Diêu tổ phụ trầm ngâm, người có tên cây có bóng, hơn nửa năm đó quá nhiều chuyện xảy ra, hình tượng của Diêu gia bọn họ mất hết, mặt mũi này đúng thật phải xây dựng lại lần nữa.

Diêu đại bá nói: “Cái này không tốt lắm đâu?” Ông ấy lo lắng cho chất nữ đến nhà lao thăm hỏi người Vương gia, bị Đặng Phó thống lĩnh biết, sẽ cho là nàng có tình cảm sâu đậm gì với Vương Lãng.

Diêu đại bá nói ra lo lắng của mình.

Diêu Xuân Noãn cười nói: “Đại bá ngài cứ yên tâm đi, nếu như hắn thật sự có ý với ta, ta làm như vậy hắn biết thì trong lòng hắn sẽ càng yên tâm hơn, càng tán đồng con người của ta hơn.” Cho dù tâm tư người này âm u, cũng sẽ hy vọng người bên cạnh là người có tình có nghĩa quang minh lỗi lạc.

“Được rồi, nếu con muốn đi thăm, vậy đi thôi.” Diêu tổ phụ nói xong câu này với Diêu Xuân Noãn, lại quay đầu nói chuyện với Diêu đại bá và Diêu phụ: “Chờ A Noãn thăm người xong, xem thái độ bọn họ như thế nào. Nếu tốt thì chuẩn bị ít bạc, để cho người Vương gia ở trong lao tốt hơn một chút. Nếu vào chỗ chết, rồi hận chúng ta cũng không sao."

Hiện thực chính là như thế.

Diêu đại bá ngầm hiểu khẽ gật đầu.