Chương 47

Khi lùa gia súc đến khu vực chăn nuôi, Ba Hổ chỉ đem theo một nam bộc, hắn và nam bộc, thay phiên nhau trông trâu, cừu, nói là bận nhưng hắn thường xuyên nằm trên cỏ hóng gió, nói rảnh rỗi thì việc luôn không rời khỏi người. Cứ như vậy kéo dài đến một tháng, liên tiếp hai ngày trời đổ mưa không nhỏ, nhiệt độ ban đêm giảm sâu, Ba Hổ lấy lí do này viện cớ trở về một chuyến.

Đến khi gần Lâm Sơn thì cũng đã đến đêm, Mục Nhân đại lão ngủ gác ở trong yurt nghe thấy tiếng vó ngựa liền trở dậy nói: “Ông chủ không ở nhà, có chuyện thì ban ngày tới.”

“Là ta, lão cứ ngủ tiếp đi.” Ba Hổ không buộc dây ngựa để nó có thể ra bờ sông uống nước, hắn bước dài đi về phía trong yurt nấu cơm.

“Sao ngài quay về vậy? Có chuyện gì sao?” Mục Nhân đại lão đứng dậy ra khỏi yurt, mấy năm qua, Ba Hổ thường mang cừu trâu lên nông trường vào mùa hè rồi đợi đến mùa thu lại mang về.

“Nhiệt độ thay đổi rồi, đêm trở lạnh, ta về lấy thêm cái đệm giường.”

“Hai hôm nữa, nhiệt độ lại tăng lên rồi, thời tiết ở Lâm Sơn này, ngài lại còn không rõ sao.” Mục Nhân vừa nói ra mới nhận ra rằng lão lỡ mồm, mắt già chuyển động, sửa lại lời nói: “Nhưng hai hôm nay ban đêm thật sự là lạnh, ba trại lớn ở phía Tây có không ít người bị cảm.”

“Ừm, ngài chắc vẫn chưa biết, Hộ huyện thừa đem 2000 người phía Tây lập thành ba cái trại lớn, còn bổ nhiệm người quản lí nữa.”

Lúc này, dưới đáy nồi, lửa cũng cháy lên, Ba Hổ thêm nước vào trong nồi, tựa người vào ghế đảo mắt ra nhìn lão hán đang đứng ngoài cửa: “Trong thời gian này, nương của ta có gửi tin tức gì đến không?”

Mục Nhân đại lão lập tức cảm thấy nghẹn giọng, ánh mắt quanh co: “Người cũng già rồi, không chịu nổi nữa, ta nên trở về ngủ tiếp.”

Ba Hổ cười hừ một tiếng, ánh mắt thấy lão hán còng lưng một bước đi qua ngưỡng cửa, trầm giọng dặn dò: “Chuyện của ta đừng nói cho nương ta biết, đến thời điểm thích hợp ta sẽ tự nói.”



“Haizz..” Mục Nhân đại lão rầu rĩ đáp lại.

Cơm rang và thịt bò sấy khô vốn sẵn có, sau khi nước sôi, Ba Hổ cắt bơ ra rồi ném vào, bơ tan ra nhanh chóng, thịt bò được xé nhỏ cho vào nồi sôi ùng ục, đảo cho cơm rang lên, là có thể ăn một bát cháo thịt bò nóng hổi.

Nói là về lấy đệm giường, đến ngày thứ hai Ba Hổ cũng không đề cập đến việc muốn đi, đến khi bị mấy người Triều Lỗ hỏi thì hắn chỉ nói là có chút việc.

“Năm nay giá lông cừu như thế nào?” Ba Hổ thỉnh thoảng liếc nhìn người hái nấm trên đồng cỏ phía tây, nhưng bất kể hắn nhìn như thế nào, cũng dường như không thấy bóng dáng cô nương dắt chó kia.

“So với năm ngoái thì thấp hơn 2 văn tiền, yêu cầu còn nhiều, lông cừu nào mà màu sắc không tốt, bọn họ còn không thu, cũng may vài nạn dân ở phía tây muốn mua, ta cùng Mục Nhân thảo luận một hồi rồi quyết định giảm giá bán cho bọn họ.” Triều Lỗ để ý Ba Hổ đang không tập trung, không cần nghĩ cũng biết tâm tình của hắn, ông ấy chủ động nhắc tới Mật Nương, “Nói đến đội buôn, nửa tháng trước, khi bọn họ rời đi, Mật Nương nha đầu kia còn nhờ một tên nhóc để lại cho nàng một ít sào ong mật cái gì đó, còn ngốc nghếch nói rằng chỉ cần đem qua thì giá có cao một ít nàng cũng mua.”

“Đó là thứ gì?” Ba Hổ quay đầu nhìn về ông ấy.

Triều Lỗ khoanh tay, ông làm sao mà biết được, muốn biết thì ngài tự đi mà hỏi đi.

Ba Hổ ngẩn ra một lát, lúc định thần lại thì không biết lúc nào Triều Lỗ đã bận việc rời đi. Hắn như tên trộm mà nhìn trái phải, mới dịch bước đến bờ kia bên sông, vừa bước được hai bước lại lùi trở về, từ trong kho lấy ra một miếng thịt bò sấy khô.

Thời điểm này, Mật Nương chắc chắn không ở nhà, hắn cầm theo miếng thịt bò đi dạo tìm bóng hình của Đại Hoàng.

“Ba Hổ? Ngươi cũng quay về rồi?” Ô Nhật bị muội muội hắn ta kéo đi hái nấm dại, đột nhiên ngẩng đầu thì thấy Ba Hổ, nhất thời vô cùng ngạc nhiên.

“Ừm, có chút việc.” Ba Hổ ngừng lại bước chân, hắn có hơi ngại vì miếng thịt bò lộ ra, “Ngươi còn nhớ con chó lông vàng từ Đại Khang đến Lâm Sơn không?”