Chương 15

Mật Nương muốn tìm một chỗ không có người để nằm một chút, nàng nhìn xuống bốn phía, dắt Đại Hoàng đi dạo về phía thượng nguồn, phía đông địa thế cao, sườn núi giống như một con cừu đang ăn cỏ.

Nhưng vừa bò lêи đỉиɦ núi, Đại Hoàng liền giãy dây thừng đi về phía nam, Mật Nương cảnh giác dò xét một chút, chỉ thấy một tấm vải bị gió thổi lên.

Gặp phải người chết? Mật Nương trong lòng nhảy một cái, nhìn hai bên một chút, chỗ ở của dân du mục cách nơi này không xa, hô to một tiếng liền có người có thể nghe được. Nàng siết chặt dây thừng dắt chó, cẩn thận từng li từng tí đi qua.

"Ba Hổ?" Thấy rõ người đang nằm nhắm mắt, Mật Nương đột nhiên cảm thấy là nàng trúng tà, nàng đã tránh mặt hắn, đi ngược lại rồi còn có thể gặp hắn?

Tà môn mà.

Xem ra người này là ngủ thϊếp đi, Mật Nương dắt Đại Hoàng đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ chuẩn bị xuống núi, nhưng con chó này cũng trúng tà, tứ chi mềm nhũn nằm trên mặt đất không chịu đi, lè lưỡi hà hơi giả bộ đáng thương.

Ba Hổ là bị tiếng hà hơi đánh thức, mở mắt nhìn sang phải xem xét, một con sói đang nằm trên đỉnh đầu hắn lè lưỡi, tay chân nhanh hơn đầu óc, còn chưa kịp phản ứng người tựa như cái lò xo nhảy dựng lên bóp lấy cổ nó.

"Ngao ngao ngao! !" Đại Hoàng trợn trắng mắt cào móng giãy dụa.

"Là Đại Hoàng." Ba Hổ cũng thấy rõ màu lông của nó, nhịp tim tăng lên buông bàn tay bóp cổ nó ra, một trận giật mình như thế khiến hắn rịn mồ hôi đầy trán.

"Chủ nhân ngươi đâu? Lạc ngươi rồi hả?" Ba Hổ muốn vỗ vỗ đầu nó, nhưng Đại Hoàng hận không thể cách hắn xa tám thước, chạy trối chết xuống núi.



"Nó sợ ngươi bị trâu ngựa giẫm chết, sống chết muốn ngồi xổm bên cạnh ngươi trông coi cho ngươi." Mật Nương nghe được tiếng kêu thảm của Đại Hoàng cũng là co cẳng chạy lên trên núi, nàng nằm ngay ở sườn núi, để Đại Hoàng hai bên đều có thể quan tâm.

"Vừa nãy là thế nào? Nó cắn ngươi hả?" Mật Nương dắt dây thừng chso hỏi.

"Không, ngủ mơ tưởng rằng sói đến đấy." Ba Hổ quay mặt nhìn xuống núi, hỏi: "Sao ngươi ở chỗ này? Nhìn thấy ta đến đây liền tìm đến?"

Mật Nương khinh thường liếc nhìn hắn một cái, lôi kéo chó muốn đi, còn đi theo hắn tìm đến đây? Nghĩ đẹp quá.

"Nói đùa thôi, ngồi nói chuyện." Ba Hổ đi mau hai bước đứng ở phía trước ngăn cản đường đi, cúi đầu thấy ánh mắt Đại Hoàng nhìn hắn còn cảnh giác hơn lần đầu gặp mặt, hắn gãi đầu một cái nói: "Hôm nay hiểu lầm ý tốt của Đại Hoàng, đợi lát nữa ta bắt con thỏ xin lỗi nó."

"Miễn đi, Đại Hoàng muốn ăn thịt thỏ thì chính nó sẽ học cách bắt." Mật Nương không muốn giao thiệp với hắn nhiều, nàng và hắn cũng không thân, một nam nhân dám cùng cha ruột đánh nhau còn bắt người ta ngậm miệng không nói, nàng cũng có chút sợ hãi.

"Ai!" Ba Hổ lại muốn đánh miệng, không biết nói chuyện thì bớt nói đi, ai bảo ngươi há mồm phi ngựa hả, lại đắc tội người ta. Nhưng mà hắn ngay cả hàng xóm nhà hắn cũng chẳng muốn giao thiệp, làm sao gặp một người một chó này miệng liền không chịu ngồi yên.

"Cái kia, ta nghe nói các ngươi đang tìm việc làm, trong nhà của ta có việc, cắt lông dê, dùng lông dê vê dây thừng đều thiếu người." Hắn vô thức nhìn chân của nàng, vẫn là đôi giày kia, "Nếu ngươi muốn tìm việc, có thể đến nhà ta làm."

Mật Nương không để ý tới hắn, ý tốt của hắn tới quá đột ngột, có chút giống không có ý tốt. Đi đến bờ sông nàng soi mặt qua làn nước, chiếu ra một cái đầu hai gò má lõm xuống, tóc khô xơ, Ba Hổ tướng mạo không tệ, mắt mù mới có thể coi trọng nàng.

Nàng nghiêng đầu nhìn Đại Hoàng cũng xơ xác tiêu điều giống như nàng, xem ra nam nhân kia tặc tâm không chết, còn đang nhớ thương chó của nàng!