Chương 14

"Phát cơm chính là một tiểu nha dịch, không có để râu, ngoại trừ chiếc xe trâu ta ngồi, những cái khác đều là trâu thảo nguyên kéo xe." Triệu a nãi cười mỉm hỏi: "Tên quan gia họ Vương từng mắng cháu ba lần bốn lượt cháu cũng không nhớ kỹ hắn họ gì, một ngày ba bữa cơm cháu cũng không có nhìn kỹ xem người phát cơm như thế nào, ta một lão bà tử không có quen biết gì với cháu, cháu lại ngay cả xe trâu ta ngồi đều nhớ rất rõ ràng. Cháu nói cháu là ý gì?"

"Cháu tìm ở trên người ta và Uyển Nhi cái bóng của ai thế? Cháu đang hâm mộ, cháu cũng muốn khi cháu khóc có trưởng bối la nước mắt cho cháu, cháu muốn nhưng cháu không có, loại tình huống này cháu vẫn không nhịn được mỗi ngày nhìn ta." Triệu a nãi thẳng tắp nhìn chằm chằm cô nương đang sửng sốt, hỏi: "Cháu nói đây có phải là đang cầu cứu ta hay không? Trong lòng cháu không nghĩ giống như những gì cháu biểu hiện, lẻ loi trơ trọi, có thể đi chết bất cứ lúc nào."

"hay không đang cầu xin ta kéo cháu một cái."

Mật Nương tâm loạn như ma, vặn ngón tay cúi đầu không trả lời, nàng trả lời không được.

"Trước kia ta từng gặp qua cháu cho nên nhìn thấy cháu như thế này mới không đành lòng." Triệu a nãi thở dài, trời cao hại người, một nha đầu đang êm đẹp lại tra tấn đến dáng vẻ còn già nua hơn cả lão thái bà bà ấy, "Trước đó ở tại thôn Đại Du, ngay cửa đối diện nhà Cố thợ mộc, cháu đã từng đến thôn chúng ta rao hàng mật ong."

Mật Nương nhớ lại, đầu thôn Đại Du có tòa nhà nhị viện tiến, còn nuôi người hầu, nghe nói là nhũ mẫu đại quan nào đó trong huyện ở nơi đó dưỡng lão. Nàng hàng năm đi thôn Đại Du bán mật ong, người hầu nhà kia mỗi lần đều sẽ mua, còn là mua loại đắt nhất.

Nhưng khi nàng mười bốn tuổi liền không quay lại thôn Đại Du nữa.

"Ngài có biết tin tức của nhà Cố thợ mộc không? Cả nhà bọn họ có người nào thoát nạn không?" Mật Nương nhịn không được nghe ngóng, lỡ như thì sao, lỡ như có người sống có thể cũng tới Mạc Bắc rồi hay không?



"Một người cũng không trốn thoát, Cố thợ mộc biên giỏ phải dùng lửa, lúc động đất nhà sập lại đang đốt lửa, vào buổi tối trước khi hồng thủy tới thì nhà cửa đã bị đốt cháy sạch sẽ." Đầu năm bà ấy nghe lão bộc có nói qua đại nhi tử của Cố thợ mộc cùng cô nương nuôi ong Ly Thủy Loan đính hôn, xem ra không giả. Lúc ấy bà còn nói đây là mối hôn sự tốt, cô nương nuôi ong kia tướng mạo ngọt ngào tươi sáng, người sáng sủa hoạt bát, miệng lại biết nói, mười mấy tuổi cũng dám cõng một cái gùi mật ong đi khắp nơi rao hàng.

Hiện nay lại nhìn, cô nương trước mặt cùng với cô nương bà ấy thấy qua mấy năm trước tưởng như hai người, vẻ lanh lẹ trong mắt không thấy đâu, cả người nhìn bụi bẩn, như một bộ xương khô, cầm cây gậy đâm một cái, nói không chừng ngã xuống trên mặt đất liền không đứng dậy nổi.

"Ồ, là như thế này sao." Mật Nương nghe được tin tức này nói không nên lời là cảm giác gì, nàng tự tay đào ra thi thể của a gia a nãi, cha mẹ cùng đệ muội, lại trơ mắt nhìn bọn họ bị nước trôi đi, hiện tại nghe thấy cả nhà Cố Đại Lang táng thân biển lửa, trong lòng dù cho chết lặng cũng không nhịn được phát run.

Đứng ở trước mặt lão nhân, Mật Nương không biết phải tỏ thái độ gì, nàng khom người cúi đầu, nói: "Cảm ơn ngài thương tiếc ta, ta, ta bây giờ muốn ra ngoài đi dạo một chút, suy nghĩ thật kỹ."

"Không có gì phải nghĩ cả, Mật Nương, cháu có thể thoát nạn đã là gặp may rồi, so sánh với người chết, cháu càng phải nên sống cho thật tốt. Đừng nhớ thương người đã chết, bọn họ mang nhà mang người xuống dưới đất cũng không cô đơn." Triệu a nãi ngồi không nhúc nhích, nói với cô nương đang vội vã rời đi: "Không ai có thể ở bên cháu cả một đời, ta dự định nhân lúc trước khi đám nạn dân tiếp theo đến mang theo Uyển Nhi thuê một yurt dọn ra ngoài."

Vô thân vô cố, không ai muốn ở chung với người xa lạ trong một cái yurt, nói một câu làm một chuyện đều không tiện. Có người cô đơn, có người còn có cha mẹ con cái, cũng nên vì người nhà cân nhắc, cũng không thể nói tìm việc còn phải kéo cả đám người đi theo.

"Ta đã biết." Mật Nương nhẹ gật đầu, nàng hiểu được cách làm của Triệu a nãi, một phòng cô nương không lớn không nhỏ không ai quản là đáng thương, nhưng người nào không đáng thương, Triệu a nãi cũng là người mất cả gia đình, bà ấy cũng phải suy nghĩ vì cháu gái bà ấy.

Một lão thái thái có mái tóc hoa râm, sao có thể gánh vác gánh nặng lớn như vậy.