Chương 4: Tái phát

Chương 4: Tái phát

Kết quả bây giờ cha chỉ đưa cô tới thôn Cửu không thân thuộc này rồi rời đi, cô thực sự bất lực.

“Có chú con chăm sóc con, cha không có gì không yên tâm.” Cha cô thoạt nhìn cũng rất luyến tiếc cô, nhưng vẫn sờ đầu cô đi về phía cửa thôn.

Độc Mạn chỉ luôn ở bên cạnh nhìn hai cha con lưu luyến không rời không muốn chia tay, không tiến lên nói bất cứ lời khách sáo giữ lại gì.

Độc Hương Lâm muốn đuổi theo đi ra ngoài, nhưng mà vừa tới cổng lớn thì thấy đầu váng mắt hoa.

Bệnh này lại tái phát.

Cô đỡ cánh cửa không cho mình ngã xuống, chậm rãi ngồi xổm muốn ngồi gần cửa.

Đột nhiên cô bị một đôi tay có lực bế lên.

“A.” Độc Hương Lâm kinh hãi kêu lên một tiếng, ôm lấy cổ người này theo bản năng.

Hóa ra là chú.

Mặt cô hơi đỏ lên.

Tuy cô vừa mới vào đại học, có bạn trai, nhưng chỉ ở mức độ nắm tay.

Cô còn chưa quen tiếp xúc gần với người đàn ông trưởng thành như vậy.

Độc Mạn ôm cô trở lại trong phòng ăn bữa sáng vừa rồi.

Cửa phía sau bọn họ im hơi lặng tiếng tự động đóng vào.

“Cha cháu nói với chú, cháu mắc bệnh lạ.” Độc Mạn nói: “Chú đi sắc thuốc cho cháu.”

Sau khi Độc Mạn nói xong thì đi ra ngoài.

Hắn chỉ mới gặp mặt với cô, đã có thể hốt thuốc đúng bệnh sao?

Độc Hương Lâm cảm thấy có phải mình bỏ lỡ phần quan trọng như bắt mạch linh tinh gì đó hay không.

Cô thực sự hoài nghi rốt cuộc Tế Tự thần thần đạo đạo trong thôn này có thể chữa khỏi cho cô hay không.

Nhưng mà dường như cha rất tin tưởng hắn.

Hơn nữa đây là chú ruột của cô, có lẽ sẽ không hại cô đúng không.

Bởi vì cảm nhận được chú có uy áp mãnh liệt, Độc Hương Lâm không dám chạy loạn khắp nơi.

Cô ngoan ngoãn nghịch di động đợi hắn trở về.

Khoảng một tiếng sau, cuối cùng Độc Mạn cũng bưng một bát thuốc tiến vào.

“Cảm ơn chú.” Độc Hương Lâm muốn vươn tay nhận lấy.

Không nghĩ tới không chạm vào được.

Không đợi cô kịp phản ứng chuyện này là thế nào, Độc Mạn uống một ngụm thuốc, đỡ gáy cô, miệng đối miệng rót vào.

“Ừm, ừm.” Độc Hương Lâm bị hành động đột ngột này dọa sợ, muốn lắc đầu giãy dụa, nhưng mà bàn tay ở sau gáy cố định cô thật chặt, không thể cử động.

Nước thuốc cũng không đắng lắm, thậm chí còn có một chút ngọt lành.

Chất lỏng từ đầu lưỡi chảy vào trong miệng Độc Hương Lâm, lưỡi to của Độc Mạn còn khuấy loạn trong miệng cô, đảm bảo cô nuốt hết xuống.

Hai người dán sát đút một lát, cuối cùng cũng tách ra.