Chương 8

Lục Viễn nhìn núʍ ѵú nhô ra dưới áo ngủ của cô, sau đó lui về phía sau một chút, quay đầu, cố gắng không nhìn cô, sau đó hắn hỏi, "Sao vậy? Căng quá phải không?”

Thế nhưng là một giây sau, bàn tay của người con gái đã trực tiếp luồn vào trong quần ngủ của hắn, cách một lớp qυầи ɭóŧ đặt tay ở trên dươиɠ ѵậŧ của hắn, trong giọng nói lộ ra sự hưng phấn rất rõ ràng, người con gái kề sát bên tai người đàn ông và nói, "Thế nhưng chú à, chú phải biết rằng, bình thường có phải chú cháu mình hay làm loại chuyện này không, chú không muốn xoa bóp ngực của cháu gái mình à, hay chú càng sẽ không nổi lên phản ứng khi nhìn thấy cơ thể của cháu gái mình đây… Chú ơi… Anh ơi…"

Lục Mẫn Tuyết ở bên tai hắn nói nhỏ giống như thể cô đang kéo ra một lớp vải che mặt cuối cùng của hắn, bàn tay nắm ©ôи ŧɧịt̠ hắn của cô bị hắn kéo rồi rút ra khỏi quần, sau đó xoay người tức giận trực tiếp đem người con gái đặt ở dưới thân, vừa muốn dạy dỗ cô hai câu, hắn lại nhìn thấy cổ áo trước ngực người con gái đang mở rộng, hai bầu vυ" trắng nõn giống như thể hắn có thể cảm nhận được chúng đầy đặn và cao ngất như thế nào, hơn nữa nắm ở trong tay mang đến xúc cảm mềm nhũn, gậy thịt của hắn thấy thế, nó lại cứng lên một lần nữa, hắn lập tức vội vàng xoay người nằm qua một bên.

“Lục Mẫn Tuyết, nếu cháu còn nói với chú những thứ này nữa thì cháu mau cút về phòng của cháu cho chú. Và đừng bao giờ xưng anh em với chú nữa.”

"Được được được, cháu đã biết rồi, cháu sẽ không nói nữa..." Lục Mẫn Tuyết lập tức lại biến trở về bộ dáng ngoan ngoãn kia, chỉ là cô quay đầu lo lắng nhìn người đàn ông, chớp chớp đôi mắt to của cô và nói, "Chỉ là chú à, chú thật sự không sao chứ?”

Lục Viễn hít sâu một hơi, nghe được câu nói cuối cùng của cô, rốt cuộc hắn vẫn không nhịn được mở miệng nói tục, "Câm miệng!”

Khóe miệng của Lục Mẫn Tuyết điên cuồng giương lên, có thể đùa giỡn khiến chú của mình trở nên như thế này, lá gan của cô thật sự là càng lúc càng lớn, nhưng cảm giác này thật sự là quá kí©h thí©ɧ.

Lại một lát sau, Lục Mẫn Tuyết nhỏ giọng hỏi, "Cái kia, chú... chú, chú ngủ chưa?"

"Tôi không ngủ là tôi chết rồi sao?" Lục Viễn thật vất vả tỉnh táo lại, khi hắn đang chuẩn bị đi ngủ, lại bị cô đánh thức, lửa giận đầy bụng quả thực không có chỗ phát tiết ra.

Nói xong, Lục Mẫn Tuyết lại áp sát tới bên cạnh hắn rồi cọ vào người hắn, áo ngủ của cô không biết mỏng đến đâu, cơ thể bị cô cọ vào, ngón tay của hắn không cẩn thận đυ.ng phải phần đùi mềm mại và bóng loáng của người con gái, hắn lập tức siết chặt nắm tay.