Quyển 1 - Chương 2.2: Lần đầu gặp anh họ Giang Uyên ôn nhu đẹp trai

Nhưng Hứa Đường không đồng ý, cậu chiếm thân thể, cha mẹ của người khác, không đủ tư cách xóa đi dấu vết sinh hoạt của “Hứa Đường”. Cho nên trong căn phòng cậu đều không động vào tất cả, vì vậy cậu chuyển tất cả đồ vật trong căn phòng này vào ngăn tủ.

Cậu chỉ chiếm một chiếc giường.

Nhưng thật ra Hứa Đường chưa bao giờ ngủ được một đêm ngon giấc nào cả, mỗi đêm cậu đều sẽ mơ thấy những ngày đen tối khi sống trong cô nhi viện ở kiếp trước, những đứa trẻ đó đoạt đi đồ ăn của cậu, vây xung quanh mắng cậu là đồ quái vật, cậu chưa bao giờ được ăn no. Chỉ có thể cuộn mình trên giường ôm gấu bông nhỏ của mình, đó là người bạn duy nhất của cậu, nhặt được từ ven đường.

Trong những ngày xuyên đến đây, cha mẹ Hứa tỉ mỉ quan tâm chăm sóc cậu, còn được ở trong một căn phòng lớn ấm áp, đồ ăn tinh xảo mỹ vị, đây là cuộc sống mà nghĩ đến cậu cũng không dám. Mỗi buổi sáng mở mắt ra trong nơm nớp lo sợ, sợ đây chỉ là một giấc mơ.

Cha mẹ Hứa hỏi cậu có muốn cái gì không, Hứa Đường luôn lắc đầu nói không có. Nhưng thật ra cậu rất muốn có một con gấu bông, không có nó mỗi buổi tối cậu đều sẽ sợ hãi ngủ không được.

Nhưng cậu suy nghĩ rất lâu mà vẫn không mở miệng, như này đã tốt lắm rồi, cậu làm sao dám mong đợi những điều xa vời khác, cậu không muốn mình trở thành một người tham lam.

Bé ngoan mới làm cho người ta thích, đây là điều mà cậu đã học được trong cô nhi viện.

Giang Uyên nhìn xung quanh đánh giá căn phòng, trong phòng có vẻ được trang trí đầy đủ với nhiều đồ vật khác nhau, nhưng nếu nhìn cẩn thận một chút, bàn học sạch sẽ, một cây bút cũng không có, tất cả quần áo đều bị khóa trong tủ thật chặt, chăn trên giường được xếp gọn gàng. Không một chút lộn xộn, thậm chí còn không có hơi thở sinh hoạt nào của cậu, Hứa Đường mà lại ở trong căn phòng thế này sao, không hợp chút nào cả.

Giống như là, cậu không thuộc về nơi này.

Giang Uyên nhíu mày, tự nhiên lại cảm thấy khó chịu. Anh hỏi Hứa Đường, “Có phải Đường Đường mười sáu tuổi không?”

Hứa Đường gật đầu, cậu xuyên đến trước sinh nhật mười sáu tuổi, “Hứa Đường” này cũng giống như cậu.

“Em có muốn quà gì không? Anh sẽ mua cho em.”

Hứa Đường mím môi cười “Cảm ơn anh, em không muốn gì cả.”

Lúc thiếu niên cười rộ lên trông thật ngoan ngoãn, đôi môi hồng hồng hơi nhếch lên, ở bên má có thêm hai cái lúm đồng tiền nhỏ.

“Vậy được rồi.” Giang Uyên nhìn chiếc đàn ghi-ta đang treo trên tường, cầm xuống dưới, “Em biết đàn ghi-ta sao?”

Hứa Đường nghĩ, nguyên chủ chắc là sẽ biết, nhưng cậu thì không. Cậu nhéo nhéo ngón tay, không biết trả lời như thế nào.

Giang Uyên cũng không hỏi thêm, anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nâng chân lên đỡ cây đàn: “Anh đàn cho em nghe.”

Ngón tay thon dài của nam sinh gảy trên chiếc đàn, ngân nga theo giai điệu chậm rãi, giọng hát trong trẻo và từ tính lọt vài tai Hứa Đường, khiến cậu sáng mắt lên.

Sau khi hát xong, Hứa Đường lập tức vỗ tay khen dễ nghe.

Giang Uyên sờ đầu thiếu niên, cùng cậu nói chuyện.

Hai người ở trong phòng nói chuyện cả buổi trưa, hầu như tất cả thời gian đều là Giang Uyên nói, anh thấy được Hứa Đường rất dễ khẩn trương và thẹn thùng, vì vậy anh liên tục nói về những chuyện thú vị và nhẹ nhàng, lôi kéo thiếu niên tự mở lòng mình ra một chút.

Sau khi ăn xong buổi tối, Lý Mộng Trúc đề nghị bà phải đi về. Nhà bà ở C thị, nên bà muốn đi máy bay trở về vào ban đêm.

Hứa Đường lập tức nhìn về phía Giang Uyên, nhanh như vậy đã muốn đi rồi sao? Cậu thật sự rất thích người anh này, chưa từng có bạn cùng tuổi nào kiên nhẫn nói chuyện như vậy với cậu, cậu đã xem Giang Uyên thành bạn tốt rồi.

Giang Uyên nhìn thiếu niên bằng ánh mắt bất đắc dĩ, trong lòng cười thầm, đứa bé này đúng thật là rất đáng yêu.

Anh suy nghĩ một chút, nói: “Mẹ, con muốn nhà gì chơi vài ngày, chờ khi khai giảng con sẽ trở về.”

Anh lại nhìn về phía Giang Thư Hàm và cha của Hứa Đường Hứa Văn Viên, "Dì, dượng, con thật sự rất thích Hứa Đường, không phiền nếu con quấy rầy mọi người thêm vài ngày nữa chứ.”

Cha mẹ Hứa Đường lập tức cười tươi, có người nguyện ý cùng con của bọn học chơi, không biết bọn họ có bao nhiêu vui mừng đâu.

“Đương nhiên là không phiền, tiểu Uyên cứ việc ở lại đây.”

Giang Uyên cứ như vậy mà ở lại nhà Hứa Đường thêm một tuần, mối quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt. Hứa Đường đặc biệt ỷ lại người anh trai vừa kiến nhẫn vừa ấm áp này, đây là người bạn duy nhất của cậu trong thế giới xa lạ.

Nhưng trường Giang Uyên sắp khai giảng rồi, anh đang học cấp ba, nhiệm vụ học tập rất quan trong, không thể không trở về.

Hứa Đường luyến tiếc anh rời đi, lại không dám nói cái gì để giữ anh lại. Cậu trước giờ luôn nhát gan, chỉ có thể như cái đuôi nhỏ mà đi theo sau Giang Uyên, đôi mắt trông mong mà nhìn chằm chằm anh.

Giang Uyên cũng luyến tiếc Hứa Đường, sau khi trải qua khoảng thời gian ở chung với cậu, anh càng thêm thích người em họ có tính cách đã thay đổi mạnh mẽ này. Thiếu niên tuy rằng có chút nhát gan, dễ thẹn thùng, nhưng luôn yên lặng mà nhìn anh, dù cho hắn nói cái gì, cũng tập trung tinh thần mà lắng nghe. Một thứ nho nhỏ, vừa ngoan vừa mềm, chọc trúng điểm manh trong lòng anh.

Anh nhìn ra tâm tư của Hứa Đường, cũng muốn đem Hứa Đường mang về nhà. Nhưng anh càng muốn nghe chính miệng Hứa Đường nói, vì vậy anh giả bộ như cái gì cũng không biết, bình tĩnh thu dọn ít quần áo của mình.

Nhưng chờ đến lúc hắn phải đi, Hứa Đường vẫn không chịu nói gì.

Cha Hứa Đường đi đến công ty, chỉ có Giang Thư Hàm ở nhà. Giang Uyên mang ba lô đứng tại huyền quang (*) để chờ tài xế. Giang Thư Hàm tiễn anh đi, cười mời anh lần sau lại đến chơi.

* là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách.

Giang Uyên ngoài miệng nói chuyện, nhưng đôi mắt vẫn nhìn Hứa Đường bên cạnh. Hốc mắt thiếu niên đỏ bừng, rõ ràng trong mắt đều là nước mắt, nhưng vẫn cắn chặt môi cố kiềm lại. Cậu cứ như vậy nhìn chằm chằm Giang Uyên, không nói một lời.

Giang Uyên thở dài, vuốt điện thoại trong túi quần. Suy nghĩ một chút rồi nói “Dì ơi, Đường Đường chưa bao giờ đến trường à?”

Anh nhớ rằng em họ vì nguyên nhân bị bệnh tim, nên vẫn luôn ở nhà, việc học đều là thuê giáo viên tư nhân đến nhà dạy.