Quyển 1 - Chương 2.1: Lần đầu gặp anh họ Giang Uyên ôn nhu đẹp trai

Bốn tháng trước, cậu tỉnh lại trong một hoàn cảnh xa lạ, trong đầu vang lên một giọng nói tự xưng là hệ thống nói cho cậu biết, cậu ở thế giới ban đầu đã chết, hỏi cậu có nguyện ý trói định cùng hệ thống hay không, đi làm nhiệm vụ ở các thế giới khác.

Chỉ cần có thể sống, Hứa Đường tất nhiên là đồng ý, sau đó lập tức trói định với hệ thống.

Ai ngờ được lại xảy ra việc ngoài ý muốn trong khi truyền sang thế giới khác, cậu bị truyền đến một thế giới không xác định được. Hệ thống bị từ trường quấy nhiễu, nên không thể truyền đến thế giới có nhiệm vụ. Đành phải đem linh hồn của cậu nhét vào một bệnh nhân vừa mới xác nhận tử vong vì bệnh nặng, vì thế cậu liền sống lại trong phòng phẫu thuật.

Sau khi Hứa Đường tỉnh dậy, các bộ phần trên cơ thể đều bị hệ thống điều chỉnh đến trạng thái khỏe mạnh. Cha mẹ của thân thể này đã khóc trong vui mừng, đưa cậu về nhà sau một thời gian dưỡng bệnh ở bệnh viện.

Trong khoảng thời gian này, hệ thống đã cho cậu xem rất nhiều tư liệu của thế giới, cậu biết được người này cũng tên là Hứa Đường, một học sinh trung học mười sáu tuổi. Không chỉ vậy, “Hứa Đường” này lớn lên giống cậu y như đúc, ngay cả thân thể cũng là một người song tính hiếm thấy, có đến hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©.

Hai người giống nhau đến như vậy, nhưng vận mệnh lại hoàn toàn khác nhau, Hứa Đường là cô nhi, vừa mới sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ vì cơ thể dị dạng, lớn lên trong cô nhi viện từ nhỏ, cuộc sống thường ngày khó khăn nghèo khó, đến năm mười sáu tuổi lại tử vong vì tai nạn xe cộ.

Mà người “Hứa Đường” này từ nhỏ đã có bệnh tim, cơ thể song tính không những không bị cha mẹ ghét bỏ, ngược lại càng thêm thương tiếc sủng ái hắn. Không tiếc công sức để tìm cho hắn một trái tim rất đắt để cấy ghép, vẫn là không thể chịu đựng được mà phản ứng từ chối, chết trong quá trình phẫu thuật.

Hứa Đường cảm thấy buồn và tiếc nuối cho “Hứa Đường”, nhưng sống chết có số. Cũng giống như cậu trước kia phải sống trong đau khổ suốt mười sáu năm, trừ bỏ thản nhiên tiếp nhận, cậu không còn sự lựa chọn nào khác.

Cậu thực sự cảm ơn hệ thống cho đã tìm cho cậu một thân thể tốt như vậy, cậu vẫn luôn khát vọng tình yêu thương của cha mẹ, khát vọng có một gia đình hạnh phúc, hiện tại cũng coi như điều ước đã thành sự thật.

Hứa Gia là một gia tộc lớn ở thành phố S, nắm giữ tám chín phần mười kinh tế sản nghiệp toàn bộ thành phố S, nói là giàu có quyền quý ngập trời cũng không nói quá. Hứa Đường vừa sinh ra đã trở thành cục vàng, làm tiểu công tử Hứa gia, từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, được cả nhà xem như trân bảo mà sủng, chỉ sợ va chạm cái gì.

Sau khi cậu xuất viện, gia đình vì cậu mà tổ chức một bữa tiệc linh đình, mời tới rất nhiều người thân bạn bè

Hôm đó chính là ngày Hứa Đường gặp Giang Uyên.

Cậu lúc ấy tuy rằng sức khỏe đã khôi phục, nhưng bên ngoài trông vẫn còn xanh xao ốm yếu. Cậu chưa bao giờ trải qua trường hợp như này, cũng không thích náo nhiệt, liền ngồi ở sô pha trong góc đại sảnh, yên lặng ăn một cái bánh kem nhỏ.

Lúc này, mẹ Hứa - Giang Thư Hàm hướng cậu đi tới bên cạnh có thêm một nam sinh cao gầy.

“Đường Đường, đây là anh họ Giang Uyên nhà cậu con, còn nhớ không?”

Hứa Đường nhìn khuôn mặt của nam sinh, ngây người một chút. Sau đó tìm tòi ký ức của nguyên chủ, chậm rãi lắc đầu.

Một người phụ nữ trang điểm ăn mặc xinh đẹp từ bên cạnh đi tới, cười nói: “Lúc bọn nhỏ gặp nhau cũng chỉ mới có sáu bảy tuổi, giờ đã qua mười năm rồi, không nhớ được cũng là chuyện bình thường.”

Người phụ nữ này là mợ của Hứa Đường, mẹ Giang Uyên — Lý Mộng Trúc.

Lý Mộng Trúc cong lưng cười tủm tỉm nhìn Hứa Đường, “Nhìn Đường Đường của chúng ta xem, ngoan ngoãn đáng yêu thật đấy.”

Giang Thư Hàm có chút lo lắng mà nói: “Đứa nhỏ này từ sau khi khỏi bệnh, cả người trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, cũng không còn làm ầm ĩ như trước kia. Nhưng tôi sợ nó có việc nghẹn ở trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu, hôm nay nhờ tiểu Uyên nhà chị tới cùng nói chuyện với nó, tụi nó là bạn cùng tuổi khả năng sẽ có nhiều đề tài để nói chuyện.”

Lý Mộng Trúc đẩy Giang Uyên một cái: “Đi chào hỏi em trai một chút đi.”

Giang Uyên đứng một bên đánh giá Hứa Đường hồi lâu, trong lòng thầm nghĩ, đứa em trai này của anh có chút không giống. Trí nhớ của anh rất tốt, đến giờ anh vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Hứa Đường, đứa bé kia có dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh, được gia đình chiều chuộng đến vô pháp vô thiên chỉ vì từ nhỏ đã có bệnh tim, ai cũng phải nhường nó, một lời không hợp liền khóc nháo thét chói tai, phiền phức vô cùng.

Cho nên từ đấy về sau anh có thể trốn liền trốn, lần này anh không muốn đến, nhưng dì lại tự mình gọi điện thoại, nhờ anh tới giúp đỡ. Anh đành phải đến đây, định đi ngang qua qua loa cho xong, nhưng lại không nghĩ tới mình sẽ nhìn thấy một Hứa Đường hoàn toàn khác.

Thiếu niên mặc một bộ vest màu trắng, lộ ra vòng eo mảnh khảnh cùng đôi chân thon dài thẳng tắp. Mái tóc đen nhánh mềm mại với một chút xoăn tự nhiên nhẹ nhàng xõa trên trán, tôn lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn chỉ to cỡ bàn tay. Dưới lông mày thanh tú là hai đôi mắt to tròn xoe, xuống chút nữa là chiếc mũi nhỏ nhắn cùng đôi môi đỏ bừng giống như cánh hoa, xinh đẹp như một búp bê Tây Dương.

Cậu nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, ánh mắt trong veo, giống như mèo con mà cào đến tâm hắn đều ngứa.

Giang Uyên bước đến phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Đường, nhếch khóe môi, “Đường Đường, anh là Giang Uyên.”

Hứa Đường ngẩn ra, cậu đối với người lớn lên đẹp mắt luôn không có sức miễn dịch. Người anh trai trước mặt này vừa đẹp trai vừa dịu dàng, đôi mắt đào hoa như đang cười, gần như muốn câu đi hồn phách của cậu.

Nghe thấy Giang Uyên gọi mình, cậu lấy lại tinh thần, khuôn mặt có chút đỏ.

Hứa Đường nhỏ giọng nói, “Anh Giang Uyên.” Sau đó ngượng ngùng mà cúi đầu, chớp chớp đôi lông mi dài, che đi đôi mắt đang chuyển loạn.

Trong lòng Giang Uyên giống như là bị lông chim cào qua một cái, ánh mắt anh dao động, nắn vuốt ngón tay. Đứng dậy ngồi vào bên cạnh Hứa Đường, dịu dàng hỏi: “Đường Đường không vui à? Sao lại cúi đầu xuống rồi?”

Hứa Đường vội vàng lắc đầu, “Không có.” Cậu giương mắt lên nhìn khuôn mặt tuấn nhã (*) của Giang Uyên, lắp bắp nói: “Em không, không có không vui.”

*Đẹp nhưng thanh cao, thanh nhã

“Đường Đường hồi hộp sao?” Giang Uyên lấy một đĩa bánh kem nhỏ trên khay trà “Có muốn ăn thêm chút nữa không.”

Hứa Đường nhìn ngón tay thon dài sạch sẽ trước mặt, nhấp nhấp môi, cầm lấy bánh kem. Cậu đúng thật là có chút hồi hộp, dù sao cũng chưa bao giờ trải qua trường hợp như này, cả nhà Hứa gia đều xem cậu là bảo bối, khách khứa tới đây tất cả đều tôn tròng cùng chăm sóc cậu. Đây là điều mà cậu chưa bao giờ trải qua trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, cậu không biết đối mặt như thế nào, chỉ có thể yên lặng mà tránh vào một góc, khi có người nhìn về phía này, cậu sẽ nở một nụ cười lễ phép.

Giang Uyên nhìn đứa bé ăn bánh kem một cách ngọt ngào, hai má hơi phồng lên, giống như một chú hamster nhỏ vụng về mà đáng yêu. Không nhịn được mà vương tay nhéo lên khuôn mặt của cậu, chỗ bị nhéo ấm áp mềm mại, cảm giác tốt không thể ngờ.

Thiếu niên ngơ ngác mà nhìn anh, khuôn mặt trắng nõn bị nhéo ra một vệt đỏ. Miệng vẫn nhai bánh kem trong vô thức, ngẩn người ra.

Giang Uyên buồn cười, đưa tay đến bên mặt thiếu niên, dùng ngón tay cái lau đi vết kem bên moi, “Nơi này ồn qua, dẫn anh trai đi lên lầu chơi được không?”

“.... Được.” Hứa Đường chậm rãi gật đầu, cảm giác chỗ vừa sờ qua, giống lửa bị lửa đốt đến nóng.

Hứa Đường dẫn anh lên lầu đi vào phòng của mình, nhưng thật ra là phòng của “Hứa Đường”. Sau khi bệnh của cậu tốt lên, Giang Thư Hàm nói phải sửa chữa căn phòng của cậu, tượng trưng cho một cuộc sống khỏe mạnh lần nữa bắt đầu.