Quyển 1 - Chương 13: Nữ chính Lâm Diệu

Đang lúc Hứa Đường cùng Nghiêm Minh hôn đến khó phân thắng bại, một bàn tay của Nghiêm Minh đã vói vào trong quần áo thiếu niên, chuông cửa lại vang lên lần nữa.

“Chào ngài, tôi là phục vụ phòng.”

Giang Uyên dừng tay lại, Trần Tẫn cũng đặt di động xuống.

“Nghiêm Minh, cậu ở đây rất náo nhiệt nha.” Trần Tẫn bắt chéo chân trêu chọc, gã sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào khiến Nghiêm Minh khó chịu, “Không biết lúc này là cái loại phục vụ gì nha.”

Nghiêm Minh cau mày, đáp lại người ngoài cửa: “Nơi này không cần phục vụ phòng.”

“Nghiêm Minh, là tôi.” Giọng nữ quen thuộc truyền đến.

Không khí trong phòng cứng lại, Giang Uyên mở miệng nói: “Tôi nhớ rõ trên danh sách tập huấn không có tên Lâm Diệu.”

Nghiêm Minh không nói chuyện, chỉ hơi hơi cúi đầu nhìn Hứa Đường, hắn nhận thấy được mỗi một lần gặp được Lâm Diệu, Hứa Đường đều sẽ không thích hợp, lần này chủ động chú ý đến.

Hứa Đường xoa bóp ngón tay Nghiêm Minh, “Đi xem đi, không có chuyện gì đâu.”

“Chúng ta đi thôi.” Giang Uyên đi qua mở cửa.

“Nghiêm Minh, tôi đem cho cậu chút trái cây.” Ngoài cửa Lâm Diệu cầm một cái mâm đựng trái cây nở nụ cười với lúm đồng tiền như hoa, lúc nhìn đến Giang Uyên nụ cười trong nháy mắt đọng lại, kinh ngạc mang theo một chút lúng túng nói: “Lớp, lớp trưởng, sao cậu lại ở đây?”

Giang Uyên nói: “Tôi tới tìm cậu ấy chơi, cậu không vào ngồi chút à?”

Lâm Diệu nói không được, nhưng tới cũng tới rồi, không đi vào ngược lại càng có vẻ xấu hổ. Thế là do dự trong chốc lát liền đi vào, không nghĩ tới trong phòng có không ít người, hai người học sinh lớp thể dục thế mà cũng ở đây.

Hứa Đường ngồi ở trên giường dựa vào Nghiêm Minh, ba đôi mắt một động tác nhất trí mà nhìn cô.

“Mọi người đều ở đây à, nếu biết trước thì tớ đã lấy nhiều thêm chút trái cây.” Lâm Diệu đặt mâm đựng trái cây lên trên bàn, giải thích nói: “Khách sạn này là của nhà tớ, được nghỉ hè nên tớ ở lại đây chơi, cũng mới biết được mọi người tham gia thi đấu ở nơi này, vừa rồi đã tặng trái cây cho từng phòng, cuối cùng là phòng Nghiêm Minh, không nghĩ tới mọi người cũng có mặt.”

Trần Tẫn không thích nghe náo nhiệt, nhàm chán cúi đầu tiếp tục chơi di động.

Lâm Diệu nhìn mọi người, lại nói: “Các cậu đều ở chung một phòng chắc không quá tốt, nếu không tớ lấy thêm một phòng nữa cho các cậu nhé."

Giang Uyên nói: “Cảm ơn, nhưng chúng tôi đã đặt phòng ở cách vách rồi."

“Vậy à, thế là tốt rồi.” Lâm Diệu xấu hổ mà sờ sờ tóc,

"Vậy tớ đi trước đây, mọi người có yêu cầu gì cứ gọi cho tớ nhé."

Lâm Diệu đi rồi, Giang Uyên nói với Hứa Đường: “Ngủ một buổi trưa rồi, còn ra không ít mồ hôi, em có muốn tắm rửa không?”

Hứa Đường sờ sờ cổ, không có ra mồ hôi nha, nhưng Giang Uyên nói như vậy cậu vẫn ngoan ngoãn gật đầu đi xuống giường. Trần Tẫn thấy thế nhanh chóng buông di động, “Tôi cũng nóng, Đường Đường chúng ta cùng nhau tắm rửa được không?”

Nói xong cởϊ áσ thun ra, lộ ra nửa người trên tuấn mỹ, Hứa Đường nhìn cơ ngực cùng cơ bụng màu mật của gã chớp chớp mắt, ôm lấy eo gã bò hướng lên trên, sau đó vùi mặtvào cơ ngực bất động.

Trần Tẫn cười vỗ vỗ lên mông cậu, nâng người vào phòng tắm.

Trong phòng ngủ chỉ còn Nghiêm Minh và Giang Uyên. Nghe phòng tắm lê truyền ra tiếng nước tí tách tí tích, Giang Uyên chậm rãi mở miệng, “Cậu phạm phải vận đào hoa?”

Nghiêm Minh cầm lấy nửa quả táo Hứa Đường không ăn hết mà gặm, ánh mắt lạnh nhạt, “Cùng tôi không có quan hệ.”

“Nhưng Đường Đường bởi vì cô ta mà không vui, cho nên cùng cậu có quan hệ.” Giang Uyên vuốt ve ngón tay, màu sắc tròng mắt đồng dạng vô tình lãnh đạm, “Nếu cậu giải quyết không được, vậy thì để cho tôi.”