Quyển 1 - Chương 12: Đường Đường nhớ anh sao?

“Ký chủ, tình tiết quan trọng thứ hai sắp diễn ra.”

Khi nghe câu nói, Hứa Đường đang ở trong lòng ngực Trần Tẫn xem "Shin- Cậu bé bút chì", nghe vậy liền giật mình một cái ngồi dậy, khoai tây lát trong tay rơi vãi ra giường.

“Xảy ra chuyện gì?” Trần Tẫn vừa nhặt khoai tây lát vừa hỏi.

Hứa Đường không trả lời, cậu cùng hệ thống đối thoại ở trong đầu.

“Tình tiết quan trọng là cái gì?”

Hệ thống: “Khách sạn mà Nghiêm Minh ở khi tập huấn là tài sản của gia đình Lâm Diệu, hai người ở khách sạn gặp nhau, Nghiêm Minh sau khi biết được thì cực kì tự ti, thế là thu hồi tình cảm ái mộ đối với Lâm Diệu, hai người càng lúc càng xa cách.”

Hứa Đường nhíu nhíu mày, nhặt lên một miếng khoai tây lát nhai nhóp nhép.

Chờ cậu ăn xong, Trần Tẫn lại đút cho cậu một miếng, hỏi: “Đường Đường, em đang nghĩ gì thế?”

“Em muốn đi tìm anh Minh.” Hứa Đường bỗng nhiên nói: “Dù sao ở nhà cũng rảnh rỗi, chúng ta đi xem anh ấy đi.”

Kỳ thật Hứa Đường không lo lắng Nghiêm Minh sẽ cùng nữ chính có liên quan gì đến nhau, bản thân cậu có một chút tự tin, cũng tin tưởng người khác. Nhưng khó tránh khỏi trong lòng sẽ có chút để ý, nghĩ đi nhìn cũng tốt.

Trần Tẫn xoa bóp khuôn mặt nhỏ của Hứa Đường, “Được, lập tức đi đi, chỉ cần cùng Đường Đường ở cùng một chỗ đi đâu đều được.”

Hứa Đường cười, trên má lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, ôm cổ Trần Tẫn hôn vài cái lên miệng gã.

Giang Uyên tiến phòng liền thấy hai người dán dính vào nhau hôn môi, bất đắc dĩ lắc đầu.

——

Cha mẹ Giang nghe nói bọn họ muốn đi thành phố kế bên chơi, cho nên phái tài xế đưa bọn họ đi qua, năm giờ ngồi xe, ba người đều có chút mệt mỏi, tới khách sạn rồi lập tức bắt đầu ngủ.

Một giấc ngủ dậy đã là chạng vạng, Hứa Đường nhìn thời gian, lay tỉnh hai người hai người còn lại.

“Nhanh lên, anh Minh sắp tan học.”

Bọn họ cố ý ở phòng cách vách Nghiêm Minh, vì muốn cho hắn một niềm vui bất ngờ.

Nghiêm Minh tan học giống như thường ngày mở di động ra, nhưng vấn đề là Hứa Đường hàng ngày sẽ luôn gửi cho hắn một chuỗi dài các icon biểu cảm nhưng hôm cái gì cũng chưa có, hắn có chút nghi ngờ, liền gọi video qua, chuông vang lên thật lâu cũng chưa có người tiếp.

Nghiêm Minh bắt đầu bực bội, tiếp tục gọi cho Giang Uyên và Trần Tẫn, đều không có người tiếp điện thoại.

Đang lúc lông mày hắn sắp dính vào nhau, chuông cửa vang lên.

“Chào ngài, ngài có cần phục vụ phòng không?.”

“Không cần.”

“Làm phiền ngài mở cửa một chút?” Người bên ngoài bám riết không tha.

Một bóng người đột nhiên nhào vào trong lòng ngực hắn, mặt Nghiêm Minh trầm xuống, lập tức túm cổ áo người này muốn ném văng ra, người trong lòng ngực bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt nhỏ trắng trẻo quen thuộc.

Hô hấp Nghiêm Minh cứng lại, trong mắt hiện lên một tia vui vẻ, ngay sau đó ôm eo bế người lên, một chân đá cửa đi vào trong phòng. Cửa bên ngoài bị một cánh tay với vào ngăn lại, Giang Uyên quơ quơ di động trong tay, trên màn hình là tiếng ghi âm:

“Phòng không cần phục vụ sao?” Hiển nhiên là âm thanh mới vừa rồi được nghe.

“Các cậu như thế nào đều ở đây?” Nghiêm Minh đưa quả táo đã được gọt vỏ xong cho Hứa Đường.

Trần Tẫn cũng cầm lấy một quả táo tùy ý lau qua một cái rồi gặm, “Đường Đường nói muốn cậu.”

Nghiêm Minh đen mặt nhìn về phía Hứa Đường, Hứa Đường đặt quả táo lên cái miệng nhỏ cắn một miếng, nhìn đến ánh mắt nam sinh gương mặt nhanh chóng nóng lên, ngượng ngùng cụp mắt.

Nghiêm Minh vỗ vỗ đùi, “Lại đây.”

Hứa Đường ngậm quả táo chậm rì mà bò đi lên, mặt đối mặt ngồi yên ở trên đùi nam sinh.

Đùi nam sinh rắn chắc có lực, xuyên qua lớp vải dệt hơi mỏng có thể cảm thấy được nguồn nhiệt đang cuồn cuộn phát ra không ngừng. Hứa Đường cọ cọ trườn về phía trước, thật nhanh đã cảm nhận được một đồ vật cứng rắn chọc vào mông nhỏ mềm mại của cậu.

Đôi bàn tay to phủ lên eo, giam cầm cậu không cho cậu trốn. Nghiêm Minh chậm rãi cúi đầu, tựa trán vào trán Hứa Đường, hơi thở ái muội vờn quanh Hứa Đường, giọng nói từ tính mang theo mê hoặc.

“Đường Đường, nhớ anh sao?”

Hứa Đường bị Nghiêm Minh gần gũi cố tình câu dẫn mê hoặc đến mơ hồ, ôm lấy cổ nam sinh dựa vào người hắn nói: “Nhớ anh.”

Cùng là lời nói như nhau nhưng từ trong miệng Trần Tẫn và Hứa Đường nói ra cảm giác hoàn toàn khác biệt, trái tim Nghiêm Minh bởi vì một tiếng " nhớ anh "này mà mềm nhũn cùng với một chút chấn động. Hắn nâng cằm Hứa Đường lên hôn thật sâu, đầu lưỡi cạy răng thiếu niên, tiến quân thần tốc đi vào câu cái lưỡi bên trong.

Hai người không coi ai ra gì mà hôn nhau triền miên, tiếng nước dính nhớp không ngừng vang lên.

Trần Tẫn bĩu môi, ném hột táo vào thùng rác, móc di động ra mở trò chơi lên. Còn Giang Uyên đi kiểm tra đồ dùng trên giường có đủ dùng hay không, đêm nay lại là một đêm không ngủ.