Editor: ticp
Giáo viên chủ nhiệm Lý đứng ở trên bục giảng, “Các em, hôm nay lớp chúng ta có thêm một bạn học mới, mọi người cùng vỗ tay hoan nghênh bạn ấy nào.”
“Chào các bạn, mình là Lâm Diệu, là học sinh từ thành phố bên cạnh chuyển tới đây, sau này muốn cùng các bạn vượt qua cuộc sống cấp 3 sắp tới, mong các bạn chiếu cố mình nhiều hơn.”
Thiếu nữ mắt hạnh má đào, xinh xắn đứng ở nơi đó, giọng nói thanh thúy dễ nghe khiến cho bạn học trong lớp trong nháy mắt dùng sức vỗ tay hoan hô.
Mà Hứa Đường ngồi ở bàn đầu vừa giương mắt lên đã nhìn thấy Lâm Diệu, khuôn mặt cậu thoáng chốc đã trắng bệch, theo bản năng nhìn về phía Nghiêm Minh đang ngồi ở phía sau thì phát hiện hắn cũng đang nhìn chăm chú vào thiếu nữ.
Ánh mắt Hứa Đường ảm đạm xuống, quả nhiên là không có cách nào thay đổi cốt truyện mà, dù cho cậu đã phá hủy cuộc gặp gỡ của nam nữ chính nhưng cũng không cách nào ảnh hưởng đến sự hấp dẫn lẫn nhau của bọn họ. Nhưng trong lòng lại khó chịu như đang bị một cái gì đó nặng đè vào, cậu gần như ngang ngược không nói lý mà nghĩ rõ ràng người là mình cứu, tại sao lại không chịu nhìn mình?.
“Đường Đường, em làm sao vậy? Cơ thể không thoải mái sao?” Giang Uyên ngồi bên cạnh Hứa Đường quan tâm hỏi.
Sự quan tâm của Giang Uyên khiến hốc mắt của Hứa Đường chua xót, cậu nhỏ giọng nói: “Anh ơi, em khó chịu, có thể về nhà không?”
Giang Uyên không hỏi Hứa Đường nguyên nhân đã lập tức đáp ứng rồi, nhanh chóng đứng lên xin phép thầy giáo đưa cậu về nhà. Chờ đến khi đã về đến nhà, sắc mặt Hứa Đường càng lúc càng khó coi, Giang Uyên bảo cậu nằm trên giường còn anh thì đi đun một ít nước ấm cho cậu uống. Ai ngờ lúc bưng nước trở về lại thấy Hứa Đường đau đến mức đổ mồ hôi hột nằm trên giường lăn lộn.
“Đường Đường, đau ở đâu?” Giang Uyên sờ sờ trán cậu, cũng không phát sốt, không khỏi lo lắng hỏi.
Hứa Đường ôm bụng, từ kẽ răng nặn ra một câu, “Đau bụng.”
Giang Uyên lại đi xoa bụng cậu, vừa xoa vừa hỏi, “Chẳng lẽ là ăn trúng đồ bị hư sao?”
Hứa Đường lắc đầu, cảm thấy chỗ anh xoa hình như không đúng, lại nói: “Phía dưới, phía dưới một chút.”
“Ở đâu?” Giang Uyên dứt khoát xốc chăn lên, nhìn xuống phía dưới cậu, kết quả ánh mắt chợt dừng lại. “Đường Đường, em chảy máu rồi!”
Giang Uyên đại kinh thất sắc*, chỉ thấy giữa hai chân Hứa Đường chảy ra một ít máu, nhuộm đỏ cả quần. Anh bất chấp tất cả, luống cuống tay chân cởϊ qυầи Hứa Đường ra, Hứa Đường đau đến cả người vô lực lại không kịp phản ứng, hạ thể trơn bóng cứ như vậy bại lộ trước mắt Giang Uyên.
(đại kinh thất sắc: chỉ sự kinh ngạc, sợ hãi, hoảng loạn đến mất mật)
“Đây là... Cái gì?”
Giang Uyên vẻ mặt thất thần nhìn chằm chằm vào giữa hai chân Hứa Đường, nơi đó có một cây côn ŧᏂịŧ nhỏ nhắn phấn nộn đang nằm sấp, mà ở phía dưới nơi vốn nên có thêm hai quả trứng lại mọc thêm một cái khe thịt nho nhỏ. Hai bên mép thịt trắng nõn mềm mại, hai mảnh môi xinh nhỏ nhắn đỏ hồng, run rẩy mà mở ra một cái miệng nho nhỏ, chảy máu ra bên ngoài.
“A! Đừng nhìn!” Hứa Đường hét lên một tiếng, đột nhiên khép hai chân lại ôm trước ngực.
Sắc mặt cậu trắng bệch, hai mắt to mở tròn, bên trong đều là hoảng sợ và luống cuống.
“Đường Đường....” Giang Uyên từ trong kiếp sợ lấy lại tinh thần, giơ tay lên muốn trấn an Hứa Đường, nhưng mới nói được hai chữ đã bị tiếng thét chói tai cắt đứt.
“Đừng đánh tôi!” Hứa Đường thét chói tai, cậu vùi đầu vào giữa đầu gối dùng cánh tay ôm chặt lấy, giọng nói bị quần áo cản trở, dần dần trở nên nhỏ hơn.
“Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi....” Giọng nói Hứa Đường dần thấp xuống, dần dần biến thành khóc nức nở, cả người run rẩy, phát ra tiếng nức nở đứt quãng.
“Đừng đánh tôi, làm ơn, tôi không phải quái vật... Ô ô ô...”
Trong nháy mắt này, Hứa Đường cảm thấy giống như mình đã trở lại cuộc sống ở cô nhi viện trước kia. Trẻ em trong cô nhi viện phần lớn là bị cha mẹ bỏ rơi, lại không có người uốn nắn, tính cách rất ác liệt. Hơn nữa cô nhi viện rất nghèo, bọn nhỏ thường xuyên ăn không đủ no, bởi vậy có những đứa trẻ sẽ kéo băng đảng bắt nạt trẻ nhỏ yếu hơn, cướp thức ăn và quần áo.