Trời ạ! Bây giờ có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Khả Na thấy con gái bốn phía hâm mộ cùng ánh mắt ghen tỵ sau khi nghe câu nói sau của anh, còn có sát khí làm cô rợn cả tóc gáy, như là bạch mã hoàng tử bị một hầu nữ không có danh tiếng gì cướp đi, mà không phải cùng công chúa Bạch Tuyết hạnh phúc vui vẻ cả đời.
Cô lập tức trở thành hồ ly tinh trong mắt họ.
“Không nhất định phải là em!” Nói xong lời này cô đã không còn sức, bởi vì cô đã nói không biết mấy ngàn mấy vạn lần, nhưng cô biết, câu trả lời nhất định là-----
“Nhất định phải là em, chỉ có em mới có thể làm cho anh có cái loại Feeling đó.”
Chương 1
Người Đài Loan nổi tiếng khắp thế giới là thích ca hát, vô luận nam nữ già trẻ cầm lấy microphone là có thể hát một bài, hơn nữa hát cũng không đến nỗi vì tất cả mọi người có cơ hội đều hát, hát lâu tự nhiên sẽ hay, nếu không thì xem tivi cũng có thể tập theo.
Trừ phi gặp phải người trời sinh hát dở hoặc là không đuổi kịp giai điệu của người ta, nếu không miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận.
Nhưng nếu đυ.ng phải người yêu hát lại hát rất kinh khủng, vậy thì đó thật là thảm hoạ của thế giới.
Chỉ thấy một biệt thự sang trọng, đèn sáng rực, có vẻ như cực kỳ náo nhiệt nhưng lại không nghe thấy âm thanh bên trong.
Thật ra thì bên trong âm nhạc đinh tai nhức óc, nhưng vẻ mặt những người ở bên trong đều không được tự nhiên, giống như đang cười gượng.
Nhưng người ca hát tuyệt không để ý, vẫn còn vui vẻ hát.
Âm nhạc đều là nam nữ hợp ca, nhưng giọng nữ chỉ có một ít, dĩ nhiên đó là của Khả Na.
Bình thường hát mấy bài hát đối với một người mà nói là việc đơn giản, nhưng Khả Na đã liên tục hát mấy chục bài, cơ hồ không có buổi tối nào không hát.
Coi như có yêu ca hát thế nào cũng sẽ ngán, chứ đừng nói đến giọng của cô cũng muốn khàn cả rồi.
Sao lại có người như thế nào cũng không ngại mệt mỏi, hát còn chưa đã, muốn dừng mà không được? Anh ta không biết mệt à.
Cuối cùng cũng sắp hát xong.
Một bài hát xong, lập tức có nhiều người nhiệt liệt vỗ tay, giống như nhóm người diễn xướng.
Những người này đều là người phụ trách giúp đỡ vỗ tay
Bởi vì tiền rất khó kiếm.
Ban ngày thì khổ cực làm người giúp việc, đợi đến sau khi thiếu gia và ông chủ về nhà, lại phải hoá thân thành người ái mộ nhiệt tình như lửa, phụ trách vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Chẳng qua bọn họ cũng biết, thật ra có người vỗ tay hay không đối với thiếu gia mà nói không hề khác nhau, chỉ cần tiểu thư Khả Na ở chỗ này hát với cậu ấy là được rồi.
Cho nên mọi người vỗ tay đến cuối cùng là vì tiểu thư Khả Na thiện lương, bởi vì cô biết nếu như không hát với thiếu gia đến thoả mãn, tâm tình thiếu gia sẽ không tốt, một khi tâm tình không tốt, những người làm như họ sẽ gặp nguy hiểm.
Tiểu thư Khả Na, nếu như không có cô, chúng tôi nhất định không biết làm sao bây giờ? Tất cả người làm ở đây không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.
“Cổ họng em đau.” Khả Na muốn để microphone xuống, lại bị Tư Mã Đông Lôi cầm tay, đưa microphone lên bên miệng cô.
“Nhanh một chút, đổi cho em hát.” Đoạn kế tiếp Khả Na hát thích hợp, cô hát rất dễ nghe.
“Em nói cổ họng em đau, em không muốn hát.” Cô lớn tiếng nói qua microphone, giống như dội thẳng thùng nước lạnh lên đầu anh.
Sắc mặt của người làm đứng bên cạnh trắng bệch như tường, hận không thể chạy nhanh vì sắp sửa xảy ra bão lớn.
“Hát xong bài hát này là được, anh đang luyện tập bài này.” Đông Lôi cố nén tức giận dụ dỗ.
Chỉ có cô gái này khiến anh ăn nói khép nép như vậy, nếu là cô gái khác, sớm đã bị anh ném ra ngoài.
“Em giúp anh tìm thiên kim tiểu thư của công ty đĩa nhạc Thiên Hoa tới hát cùng anh.” Khả Na vừa nói vừa lấy ra cuốn sổ. Cô nhớ mình có số điện thoại của vị tiểu thư đó.
Trên thực tế, cô có không ít số điện thoại của các thiên kim tiểu thư, dĩ nhiên không phải vì cô giao tiếp rộng, mà là những thiên kim tiểu thư này chủ động để lại số điện thoại, hi vọng thư kí Diêu cô đây có thể đề cử mình ở trước mặt vương tử.
Có gì cần cũng có thể gọi, chỉ cần vương tử cần, cho nên Khả Na có trong tay sổ ghi số điện thoại của các thiên kim tiểu thư trong cả nước, tất cả đều do quý công tử hào hoa trước mắt này ban tặng.
Bất kì cô gái nào nhìn thấy anh, sẽ không tự chủ được thần hồn điên đảo.
Gương mặt tuấn mỹ lạnh nhạt của Đông Lôi tản ra một vẻ quyến rũ mà người ta không thể kháng cự, đó chính là người đàn ông xấu xa.
Đàn ông xấu xa, con gái thích nhất.
“Không cần.” Người đàn ông xấu xa cự tuyệt.
“Ngày đó từng đồng ý cho vị tiểu thư của một tập đoàn sản xuất đĩa nhạc, cô ấy hát hay hơn em.” Khả Na đề cử một người khác.
“Không cần.”
“Vậy……..”
“Anh chỉ muốn hát với em!” Đông Lôi có chút tức giận gầm nhẹ. Tại sao chỉ hát một bài mà cô gái này cố ý muốn làm trái anh?
“Muốn hát thì anh tự hát, em không hát.” Vừa nói xong, Khả Na liền tắt microphone trong tay đi, đặt lên bàn muốn đứng lên.
Đột nhiên một cánh tay vươn ra bắt lấy tay cô, không cho cô rời đi.
Tay Khả Na bị cầm đến đau, nhưng cô không có hất tay anh ra, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Không khí trong phòng ngưng tụ.
“Em!”
“Nếu anh tiếp tục ép em, em sợ cổ họng của em sẽ bị nhiễm trùng, cuối cùng sẽ không có thuốc nào cứu được, kết quả là anh phải tự hát, không có cô gái khác có thể cùng anh hát song ca nam nữ.” Khả Na lạnh lùng nói.
Sao có thể vậy được? Anh thích nhất hát song ca nam nữ, hơn nữa những cô gái khác cùng anh hợp ca, hát thế nào cũng không hợp, chỉ có cô gái thanh mai trúc mã đáng yêu khó dây dưa này có thể cùng anh hát tất cả các bài nam nữ song ca, hát thế nào cũng rất thoải mái, dễ chịu.
Nhưng trọng điểm anh là vương tử, làm sao có thể bị phát hiện anh yêu karaoke! Như vậy cùng bề ngoài tạo nên hình tượng không phù hợp, cho nên anh cũng không dám đi ra ngoài hát, chỉ có tại nhà mình xây một phòng hát siêu lớn, đặc biệt để cho anh sử dụng.
Cho dù hát tốt hay không chỉ cần anh vui vẻ là được rồi, nếu hát tốt, vậy thì đĩa nhạc sắp tới do anh đảm nhiệm tốt lắm.
Chính miệng Khả Na đã nói với anh như vậy, cũng từ đó cởi bỏ nút thắt trong lòng anh, để anh càng thích ca hát, còn càng thích hát cùng cô, cơ hồ sau khi tan sở, việc giải trí chính là ca hát.
Nhưng gần đây cô không thích cùng anh hát, luôn cự tuyệt anh.
Khả Na để microphone xuống, tự nhiên rời đi, bỏ lại Đông Lôi cùng người làm.
Mọi người chậm rãi quay đầu nhìn Đông Lôi vẫn cầm microphone, âm nhạc trong ti vi vẫn phát, lại làm cho người ta một chút cũng không cảm thấy vui.
Bạo quân lại sắp tức giận, làm thế nào mới tốt đây?
Thế là mọi người men theo bức tường, từ từ đi đến cửa, nghĩ muốn im hơi lặng tiếng tránh thoát một tai kiếp này.
Chỉ là khó thoát khỏi xui xẻo, giây cuối cùng bị gọi lại.
“Chờ đã.” Đông Lôi ngẩng đầu lên nhìn một người làm còn trẻ, phát hiện anh ta run rẩy kì lạ, Đông Lôi nhịn không được nhíu mày hỏi: “Cậu rất lạnh sao?”
“Có…. Có một chút.”
Sát khí càng thêm nồng đậm, anh chàng đáng thương đó càng run thêm, nhưng mọi người núp ở sau cửa, muốn cứu cũng không có cách, chỉ có thể lo lắng thay cậu ta.
Lúc này họ cũng không muốn bị thiếu gia ném ra ngoài đường lớn như đồ bỏ, hay muốn đi hái trộm trái cây của nông phu bên cạnh, làm việc nguy hiểm này rất nhàm chán lại còn phạm tội.
Nhưng sợ nhất chính là bị thiếu gia gọi trở về, không muốn bị như vậy.
“Cậu….”
“Thiếu gia….” Anh chàng đó đột nhiên quỳ xuống, vừa nhịn nước mũi, nước mắt nói: “Nhà tôi có mẹ bị bệnh chờ tiền lương của tôi mà chữa bệnh, tôi không thể không có công việc này, cậu bảo gì tôi cũng có thể làm, nhưng đừng đuổi tôi.”