Chương 5: Bạo lực

Cuối cùng toàn bộ quần áo đều do Vương Minh Văn giặt, sau đó cậu vội vàng tắm rửa rồi mới quay về phòng ngủ, trong phòng vô cùng ồn ào, chỉ có nơi Hạ Dương nằm là yên lặng, vì anh đang mở một cái đèn pin đọc sách.

Vương Minh Văn bị đám bạn trong ký túc xá yêu cầu tắt đèn rồi mới trèo lên giường, cậu chỉ sợ mình hành động lớn tiếng sẽ làm phiền tới người khác. Cậu đã ngủ trên chiếc giường này hai năm nhưng chưa lần nào khiến cậu căng thẳng như bây giờ, trái tim chôn sâu trong l*иg ngực đập mạnh, ngay cả cổ họng cậu cũng thấy khát khô, không khí như trở nên loãng hơn. Cậu cố gắng làm việc thật nhẹ nhàng, cậu yên lặng chui vào trong chăn nhưng ánh mắt lại vẫn không nhịn được nhìn về phía Hạ Dương. Đúng lúc này anh lại tắt đèn pin, cả căn phòng lập tức tối đen khiến cậu chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một đường viền nhỏ.

Đường viền đó vô cùng đẹp mắt.

Đây là lần đầu tiên trong đời Vương Minh Văn cảm nhận được trạng thái mất ngủ, trong bóng tối cậu trợn to hai mắt nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ say ở gần ngay gang tấc kia nhưng cậu cũng không dám có một động tác nhỏ nào, thậm chí cậu còn không dám xoay mình mà cứ ngơ ngác mặc cho thời gian trôi qua như vậy, cũng không biết đã qua bao lâu, cuối cùng mí mắt cậu cũng nặng nề gục xuống, tới lúc này cậu mới chìm vào giấc ngủ.

Hạ Dương chuyển trường cũng mang tới một sự oanh động không nhỏ cho trường học, ngoại trừ vẻ ngoài đẹp trai của mình ra thì ngay lần thi tháng đầu tiên anh đã lấy được vị trí đầu bảng, ngoài môn ngữ văn, toàn bộ các môn khoa học đều được điểm tuyệt đối, ngay cả môn tiếng Anh cũng không ngoại lệ. Mỗi lần Vương Minh Văn nghe tới thành tích của anh, đôi mắt cậu lại vô thức toát ra vẻ sùng bái.

Thành tích của cậu rất kém, trong lớp hơn năm mươi học sinh thì cậu luôn xếp ở tầm vị trí cuối bảng. Thật ra nhìn cậu đi học thì có vẻ ngoan ngoãn nhưng ngồi nghe giảng chưa được bao lâu, suy nghĩ của cậu sẽ lập tức bay đi chỗ khác, còn về việc giáo viên nói gì, cậu gần như không nghe được chút nào. Từ nhỏ tới lớn cậu luôn là như vậy, giáo viên chủ nhiệm các khóa đều thừa nhận cậu rất nghiêm túc, dù sao lần nào ra bài tập về nhà cậu đều sẽ hoàn thành, dù tràn ngập lỗi sai nhưng đánh giá của các giáo viên về cậu thường là ‘không có tài năng trong việc học’.

Cất những tờ kiểm tra gần như không đạt tiêu chuẩn kia đi, Vương Minh Văn lại thất bại sửa lại những lỗi sai trong bài làm của mình, chờ tới lúc tan học cậu mới cất sách vở vào trong cặp. Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều chỉ có hai tiết nhưng chờ tới lúc các bạn trong lớp đã rời đi hết, Vương Minh Văn còn phải ở lại quét dọn.

Thật ra việc này không phải nhiệm vụ của cậu mà là của một bạn nam khác, chỉ là Vương Minh Văn luôn là sức lao động miễn phí, chưa một thứ sáu nào cậu được về nhà đúng giờ cả.

Nếu là trước kia, Vương Minh Văn cũng không thấy có vấn đề gì, chỉ là về nhà muộn hơn một tiếng mà thôi, không khác nhau là mấy. Nhưng bây giờ cậu lại hơi rầu rĩ, dù sao cứ thế này, cậu sẽ không thể nào về cùng với Hạ Dương. Mặc dù một tháng nay cậu và Hạ Dương cũng không thân thiết hơn là bao nhưng dù sao thỉnh thoảng vẫn có thể nói với nhau mấy câu, hơn nữa Hạ Dương nhìn có vẻ lạnh lùng còn thực ra là một người lễ phép, mặc cho trong lòng nghĩ cái gì, ít nhất anh sẽ không từ chối yêu cầu đi về chung của cậu.

Nhưng từ chối giúp đỡ bạn nam kia là chuyện không thể, Vương Minh Văn có thể sẽ ăn đòn, cậu muốn nói Hạ Dương chờ mình về cùng nhưng lại không dám mở miệng, cậu cảm thấy chắc chắn Hạ Dương sẽ không đồng ý, vì thế cậu chỉ đành nhanh chóng hoàn thành công việc rồi chạy về, nói không chừng làm vậy còn có thể đuổi kịp Hạ Dương.

Nghĩ tới đây, Vương Minh Văn lập tức tăng tốc làm việc, khí thế ngất trời, vẫn may là tính tình hai bạn nữ trực nhật cùng không tệ lắm, bọn họ thấy cậu như có việc gấp cũng nói cậu chỉ cần quét xong phần đó rồi về trước đi. Vương Minh Văn xách cặp lên chạy như bay ra ngoài, trên sân trường đã không còn nhiều người, cậu chạy nhanh trên con đường về nhà nhưng tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng Hạ Dương đâu, đang lúc chạy được một nửa, cậu đột nhiên vấp chân một cái khiến cơ thể cậu té ngã lên mặt đất, hai bàn tay chà mạnh lên mặt đường tạo thành mấy vệt máu dài.

“A, chạy nhanh thế này là muốn đi đâu vậy?” Hai bạn nam tóc vàng bao vây cậu, thân thể bọn nó gầy gò, rái tai còn đeo một cái bông tai, nhìn rất lưu manh.

Vương Minh Văn khổ sở ngẩng đầu lên mới phát hiện đây là người cậu rất quen thuộc, là đám côn đồ vùng lân cận, bọn họ đã từng chặn cậu lại mấy lần để cướp phí sinh hoạt của cậu. Vương Minh Văn mặc kệ cảm giác đau đớn trên tay, cậu ngoan ngoãn nói: “Em… em về nhà…”

Một tên tóc vàng trong đó quan sát cậu một vòng, sau đó tên này cười xấu xa: “Bọn anh đây khát, có mang tiền không?”

Tiền sinh hoạt trong một tuần của Vương Minh Văn cũng không có bao nhiêu, đến thứ sáu lại càng không dư nhiều, chỉ còn một đồng. Vương Minh Văn giấu một đồng này ở sâu trong cặp, là vì phòng bị cướp mất. Nghe vậy, cậu thoáng sửng sốt rồi mới nhanh chóng lắc đầu, ánh mắt đảo loạn: “Em… em không có…”

Năng lực nói dối của cậu quá kém khiến người ta nhìn qua một cái là có thể nhận ra. Tên tóc vàng cười gằn: “Đừng lừa bọn tao, nếu để tao tìm ra thì mày chết chắc.” Tên đó nói xong thì lập tức túm lấy cặp sách của Vương Minh Văn, cậu né tránh nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì, một lúc sau cặp sách bị cướp đi, giấy kiểm tra tung bay theo gió, toàn bộ đồ dùng trong cặp cũng bị đổ ra rơi xuống nền đường toàn bụi đất, Vương Minh Văn như muốn bật khóc: “Không, đừng…” Cậu ngồi xuồng nhặt sạch lên, tên tóc vàng cũng đã tìm thấy nơi cậu giấu tiền, thấy chỉ có một đồng, tên đó vô cùng khó chịu giơ chân lên đá lên bả vai cậu một cái: “Còn dám lừa bọn tao?”

“Em không có…” Một đá này cũng không đau lắm nhưng vẫn đủ để khiến Vương Minh Văn ngã nhào xuống đất. Có mấy học sinh đi ngang qua thấy cảnh tượng này cũng nhanh chóng tránh đi. Tên tóc vàng lại đá thêm một cú, lần này tên kia đá lên hông cậu, lực mạnh hơn nhiều khiến Vương Minh Văn phải kêu thành tiếng, cơ thể đau nhức cuộn tròn lại.

Một tên khác cũng giơ chân nghiền lên người cậu: “Tao nói cho mày biết, tốt nhất đừng gạt bọn tao, bọn tao không thích bị người ta lừa. Nghèo vch, chỉ có chút tiền này sao? Nghe nói lớp mày có một học sinh mới tới, còn rất có tiền?”

Vương Minh Văn lập tức hiểu rõ người bọn họ nhắc tới chính là Hạ Dương, sắc mặt cậu tái nhợt, cậu bật thốt: “Em không biết…”

Năng lực nói dối của cậu thật sự quá kém, tên tóc vàng cười gằn: “Tao nghe ngóng hết rồi, tên đó ở ngay bên cạnh nhà mày, mày không biết sao? Tao thấy nó rất giàu đấy, thế nào? Khi nào thì dẫn nó ra đây cho bọn tao gặp một chút?” Tên đó đá lên người Vương Minh Văn một cái, cú đá không quá mạnh nhưng đủ để Vương Minh Văn cảm thấy đau đớn.

“Không được…” Vương Minh Văn che đầu mặc cho bọn họ đá lên người mình, có đau đớn cũng chỉ hơi hé miệng rêи ɾỉ. Tên tóc vàng hơi mất hứng: “Ha, còn muốn chối sao?” Gã lại ra tay mạnh hơn một chút, giày gã rất bẩn, chỉ mới đạp một cái đã để lại một dấu chân trên người Vương Minh Văn, sau đó gã lại đột nhiên tàn nhẫn giơ cao chân đá mạnh vào vị trí giữa hai chân cậu.

Đó là vị trí yếu ớt nhất của đàn ông, Vương Minh Văn hét lớn một tiếng, đau đớn tới mức cả người run rẩy, gương mặt cậu trắng bệch, mồ hôi không ngừng đổ ra. Tóc vàng thấy cậu ăn đau thì cười lạnh đá thêm cậu mấy cái, tới lúc này mới sung sướиɠ rời đi cùng bạn mình.

Không biết đã qua bao lâu, cơn đau đớn mới giảm đi được một chút, mọi người đi ngang qua đều đưa mắt quan sát cậu, ánh mắt tò mò rơi lên mặt cậu nhưng tất cả đều không có ý muốn giúp đỡ. Vương Minh Văn cũng đã quen với việc này, cậu từ từ ngồi dậy, nhặt đống sách bẩn thỉu trên đất lên cho vào cặp, sau khi dọn dẹp xong rồi, cậu đột nhiên nhìn thấy một đôi giày thể thao tinh xảo dừng lại trước mặt mình. Vương Minh Văn thoáng sửng sốt, cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên, chờ tới thấy rõ gương mặt đẹp trai của Hạ Dương, không hiểu sao cảm giác xấu hổ lập tức chiếm cứ đầu óc cậu.

Hạ Dương không nói gì, mặt anh vẫn là vẻ lạnh lùng thường ngày, Vương Minh Văn cũng ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt rơi lên đôi con ngươi của anh, tới lúc thấy rõ dáng vẻ nhếch nhác của mình, cậu vội đứng lên, lắp bắp: “A… A Dương…” Cậu cố gắng rặn ra một nụ cười: “Sao… sao cậu lại đi sau mình…”

Hạ Dương nói: “Thầy tìm tôi nói chuyện.”

“A… ồ… bảo sao mình lại không thấy cậu đâu…” Vương Minh Văn cố phủi đi lớp bụi trên người để khiến mình không quá bẩn thỉu. Hạ Dương thản nhiên nhìn lướt qua cậu một cái rồi nhấc chân tiến lên trước, Vương Minh Văn thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo. Nơi bị đá vẫn còn chút đau đớn, đặc biệt là vị trí giữa hai chân, giống như có cái gì đó hở ra khiến Vương Minh Văn cảm thấy vô cùng khó chịu, bụng hơi nhoi nhói. Nhưng trước mặt Hạ Dương, toàn bộ những thứ này đều không đáng nhắc tới, Vương Minh Văn cố gắng tìm kiếm đề tài nói chuyện, giống như những điều cậu mong đợi trước đó, được về nhà cùng Hạ Dương.

Đi tới trước cửa nhà, trước kia cậu còn cảm thấy con đường này rất dài, hôm nay lại như thoáng cái đã tới nơi, Vương Minh Văn vẫn còn chưa thỏa mãn. Cậu tham lam nhìn Hạ Dương thêm một cái rồi mới đi vào sân nhà mình, lúc này cậu lập tức trốn trốn tránh tránh vội vàng vào trong phòng ngủ của mình, cậu xoay người khóa kỹ cửa sau đó mới bắt đầu kiểm tra vết thương của mình.

Những nơi khác đều không thấy đau, chỉ có vết thương giữa hai chân là rõ ràng hơn một chút, thậm chí cái nơi không thể miêu tả kia còn như đang chảy ra cái gì đó. Vương Minh Văn kéo kín rèm cửa sổ, sau đó cậu mới cởϊ qυầи mình ra, chờ tới lúc nhìn thấy một dấu hằn trên qυầи ɭóŧ thì cậu lập tức ngẩn người, Vương Minh Văn khó tin nhìn chằm chằm dấu vết đó, một lúc lâu sau cậu mới vươn tay sờ lên.

Trên tay dính chút màu đỏ, tới lúc này Vương Minh Văn mới xác nhận được, thân dưới mình chảy máu.