Chương 38

"Hơn nữa." Trưởng thôn Phượng Hoàng nói đến đây thì dừng lại một lát, nhìn Mặc Dương và những người khác tổng cộng hai mươi cái tên du khách ngồi xe đến đây cười nói: "Cô gái chàng trai trong thôn chúng tôi có một ưu điểm mà người ngoài không so được. Bọn họ mỗi người đều vô cùng trung trinh, chỉ cần yêu bạn cùng bạn kết hôn, bọn họ một đời này chỉ có thể yêu các bạn một người, tuyệt đối không thay lòng."

Nghe đến cái này, Mặc Dương phát hiện ra năm người chơi nam chung xe kể cả Chu béo đều lộ vẻ mặt hưng phấn của đàn ông vốn có, mà mặt khác ba người chơi nữ đầy mặt cũng có bộ dạng nóng lòng muốn thử, hiển nhiên một người yêu phù hợp với thẩm mỹ của bạn lại đa tài đa nghệ lại trung trinh không hai bạn đời, tuyệt đối có thể đả động bất kỳ chàng trai cô gái độc thân nào. Nhưng lúc cậu chuyển mắt sang người đồng bạn Một Bạch Hoàn, cậu khóe miệng co rút. Ồ, trong đó chắc chắn không có bao gồm người cuồng nghiên cứu khoa học này. Ánh mắt hiện tại của anh cũng mang theo hưng phấn cùng nóng lòng muốn thử, chỉ là, ánh mắt kia nhìn càng giống như lúc hưng phấn khi tìm được loại đối tượng nghiên cứu hiếm lạ nào đó, so với việc cùng những người đẹp kia kết hôn, Dương Hắc Khuyển cảm thấy tên này có thể càng muốn để họ lên trên bàn giải phẫu.

"Ha ha, được rồi, nói nhiều như vậy rồi, mười vị khách nhân tôn quý, các bạn hiện tại có thể bắt đầu lựa chọn người nhà nơi các bạn muốn ở lại!"

"Trong nhà những thôn dân đứng ở trên quảng trường này đều có thể để khách nhân ngủ lại. Dù là phòng hai người hay phòng bốn người đều có, các vị có thể tùy tiện lựa chọn."

"Ngoài ra, những cô gái chàng trai ở đây hiện tại đều là độc thân. Các vị cố gắng nha."

Âm thanh của trưởng thôn rơi xuống, mấy người Chu A Bì lập tức mắt nhìn lẫn nhau, không có một người chủ động đứng ra chọn. Dù nói đãi ngộ này của thôn Phượng Hoàng kỳ thật tốt đến vô lý, nhưng những người chơi cũng không phải là ngu ngốc, bọn họ không có quên hiện họ đang chơi trò chơi giải đố, hơn nữa trong trò chơi này còn có kẻ gϊếŧ người. Tự mình đơn độc một người chọn ở trong nhà thôn dân là lựa chọn tuyệt đối không sáng suốt. Ba người chơi nữ đứng ở một chỗ, nhìn về phía những người đàn ông Từ Soái, Lý Đại Gia, Mộ Dung Phong, Trương Tiêu Dao bọn họ.

"Cái kia, các quý ông chọn trước? Sau đó, mười người chúng ta tốt nhất nên ở gần một chút. Dù sao chúng ta là cùng nhau đến đây, có chuyện gì cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau?" Lưu Mỹ Nhân mở miệng, âm thanh rất dễ nghe. Cô ta thật sự người như tên là một mỹ nhân, nhưng kiểu đẹp này đặt ở bên trong những cô gái xinh đẹp thôn Phượng Hoàng, thì có hơi thua kém. Nhưng thật ra hai người Mặc Dương và Hoán Một này, cho dù là đối mặt với một thôn toàn trai xinh gái đẹp, nhan sắc của bọn họ so với người đẹp nhất Phương Chiêu còn mạnh hơn.

"Hừm, đúng, mọi người ở gần nhau một chút tương đối tốt. Xem trọng điểm ở đây không phải là yêu đương, tìm nhà người thuận mắt ở là được rồi." Mở miệng nói chuyện là Lý Đại Gia, tuy rằng cái tên Lý Đại Gia này, nhưng bộ dạng của hắn ta trông như chỉ ba mươi lăm tuổi. Nói xong Lý Đại gia trực tiếp nhìn thẳng về phía người thoạt nhìn như hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cô gái xinh đẹp với bộ ngực đẫy đà đi qua. Hắn ta nỗ lực không cho cặp mắt mình nhìn chằm chằm vào bộ ngực của vị cô gái xinh đẹp này, khụ một tiếng: "Cái kia, cô gái, nhà các cô có phòng trống không?"

Cô gái ngực khủng này cười duyên nói: "Đương nhiên là có ~ hoan nghênh khách chân đến nhà chúng tôi ở nha! Viện nhỏ nhà chúng tôi ở ngay bên cạnh lá rụng của quảng trường, mỗi đêm đều có thể nghe thấy âm thanh tiếng nước chảy róc rách, vô cùng thoải mái!"

Lý Đại Gia kích động đến mặt cũng có hơi đỏ. Đám người Mặc Dương xem trong lòng trực tiếp mắt trợn trắng. Cái người ngượng ngùng này nói với bọn họ trọng điểm không phải yêu đương, tròng mắt của hắn ta đều sắp nhét luôn vào ngực người ta rồi.

Lý Đại Gia hành động rồi, Mộ Dung Phong, Trương Tiêu Dao và Từ Soái cũng nhanh chóng hành động, Mộ Dung Phong giống như một công tử phong lưu dường như chọn một bé gái trong trẻo khác hoàn toàn với những người vừa nãy, bé gái này lúc nói chuyện dùng ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn anh ta, khiến cho cả người Mộ Dung Phong cảm thấy sảng khoái không thôi. Mà Trương Tiêu Dao chọn một cô gái có gương mặt giống như một quả táo vô cùng đáng yêu, khiến cho ba người kinh ngạc chính là, ba người mà họ chọn thế mà lại là người một nhà.

Cô gái ngực khủng cười ôm lấy bé gái trong trẻo và cô gái mặt quả táo, "Tôi là chỉ cả trong nhà, tôi là Phượng Diễm, đây là em gái Phượng Linh, còn đây là em út Phượng Thanh. Xem ra một nhà chúng tôi và khách nhân rất có duyên phận, nếu như vậy ba cô gái xem xem có muốn cùng đến nhà chúng tôi ở không? Nhà của tôi vẫn còn một anh cả và em trai nữa."

Tôn Bất Quai và Lưu Mỹ Nhân, Trần Viên Viên nhìn qua, thấy Phượng Diễm mím môi chỉ chỉ về phía Phượng Chiêu đang hơi bất đắc dĩ nhìn bọn họ ở phía trước: "Đây là anh cả của nhà chúng tôi Phượng Chiêu, là đại tế tư trong thôn."

"Tiếp đó cái đứa có khuôn mặt thối, dáng người lớn lớn kia là em trai nhà chúng tôi, kêu là Phượng Minh. Các chị gái có hợp ý hay không?"

Câu nói cuối cùng kia làm mấy người chơi nữ đỏ bừng cả mặt, nhưng Tôn Bất Quai và Lưu Mỹ Nhân vẫn đi qua. Tuy theo cách nói của các cô ở như vậy tương đối an toàn, nhưng mà ai cũng có thể nhìn ra các cô là nhìn trúng hai người đàn ông kia, hoặc là nói, đều nhìn trúng vị gọi là đại tế tư của thôn Phượng Chiêu kia.

Bây giờ, lập tức còn lại bốn người vẫn chưa có chọn nơi ở.

Mặc Dương vừa định đi lên phía trước, bên cạnh lập tức truyền đến âm thanh tức giận của Từ Soái: "Cô có ý gì? Cô dựa vào cái gì không đồng ý tôi ở nhà của các cô?"

Từ Soái tức giận với một cô gái gương mặt xinh đẹp nhưng khí chất cao lãnh, cô gái kia mặc một bộ bào trắng, thoạt nhìn vô cùng khó tiếp cận. Mà những thôn dân xung quanh cô ấy nhiều ít đều cùng cách xa cô ấy một khoảng nhất định, giống như không nguyện ý cùng cô ấy thân cận.

"Bằng việc anh lớn xấu. Tôi nhìn không nổi."

Âm thanh của cô gái xinh đẹp cao lãnh kia giống như suối băng vỡ thành từng mảnh ngọc nhỏ, cực kỳ dễ nghe nhưng nội dung câu nói lại khiến người khác không vui nổi.

Mặt của Từ Soái trong nháy mắt đỏ lên: "Cô có ý gì! Trưởng thôn của các người đã nói chúng tôi có thể tùy tiện chọn người rồi! Tôi chọn cô vậy là may mắn của cô, cô dựa vào cái gì từ chối? Cô cho rằng bộ dạng của mình đẹp thì có thể không để tôi trong mắt sao? Cô cho rằng cô là cái thứ gì? Chỉ là cái thứ đợi người khác đến ch*ch mà thôi, ặc!"

Từ Soái một câu còn chưa kịp nói, đã bị Mặc Dương đi đến trở mình vật xuống đất.

Gã xoay đầu khóe muốn mắt nứt ra: "Mày làm cái gì?"

Mặc Dương cười với gã, trong mắt sắc lạnh như băng: "Mày có thật sự nghiêm túc nghe trưởng thôn nói không? Ông ta nói chỉ cần chúng ta có thể làm cô gái chàng trai động lòng, chúng ta có thể dẫn họ rời đi. Chính là nói, yêu đương có thể nhưng cần phải từ hai phía. Nếu như đối phương không nhìn trúng mày vậy mày không thể kiên quyết đến cùng hiểu không? Cô gái nhà người ta đều đã nói mày xấu, cô ấy không nhìn nổi, mày đừng có quấy rối. Không thấy mọi người đều không vui à?"

Từ Soái lửa giận tràn đầy muốn bùng nổ, lại bởi vì câu nói cuối cùng của Mặc Dương ý thức mà dừng lại, gã ngẩng đầu nhìn một vòng thôn dân đứng trên quảng trường, đột nhiên có hơi hoảng hốt phát hiện những thôn dân vẫn luôn cười cười dịu dàng với bọn họ, lúc này ý gương mặt xinh đẹp đã không còn ý cười nữa, bọn họ đều lạnh lùng lẳng lặng nhìn chăm chú vào chính mình, giống như... Như nhìn một người chết.

Từ Soái giật mình ngậm miệng lại, Gã đứng lên sau đó vẻ mặt khó coi nhìn về phía trưởng thôn: "Vậy tôi phải ở đâu?"

Gương mặt trưởng thôn khôi phục lại nụ cười: "Ây, đứa bé Phượng Băng kia tính tình có hơi lãnh đạm, khách nhân không cần tức giận. Tôi nghe thấy các vị muốn ở chung với nhau, nếu không thì ở cách vách nhà của Diễm Nhi? Mộng Nhi lại đây, Để những vị khách này ở nhà con có được không?"

Người được trưởng thôn điểm danh là một cô gái xinh đẹp trên trán có bông hoa Phượng Hoàng, cô ấy bĩu môi lộ ra vẻ vô cùng xinh đẹp: "Cái gì... Trưởng thôn, người không thể ném người chị Băng Nhi không cần cho con chứ, mà so với người này, con càng thích vị anh trai này nha! Anh ấy thật đẹp trai hơn nữa cực kỳ khí phách còn săn sóc! Anh trai à, anh có muốn đến nhà Mộng Nhi ở không? Nhà của em với nhà chị Diễm Nhi là hàng xóm, có cầu nước nhỏ, trong nhà em còn có rất nhiều loài hoa đẹp!"

Mặc Dương cho dù không bị oanh oanh yến yến ở nơi này làm cho hoa mắt, nhưng nhìn đến một cô gái xinh đẹp ngây thơ cũng sinh ấn tượng tốt, cậu vừa định gật đầu, Phương Băng vẫn luôn lạnh mặt không nói chuyện lập tức mở miệng: "Anh có thể ở nhà của tôi."

Phượng Mộng Mộng lại bĩu môi: "Dựa vào cái gì! Em nhìn trúng anh trai này trước mà!"

Cuộc tranh giành của hai cô gái này giống như mở một cái chốt, lúc sau lại có mấy cô gái thậm chí còn có ba chàng trai trẻ tuổi đều chạy ra mời Mặc Dương đến nhà mình ở, so với Từ Soái ai cũng không muốn tiếp nhận, thì loại trình độ hoan nghênh này của Mặc Dương thật sự khiến cho người khác phải trợn mắt há mồm.

Chu A Bì đứng ở bên cạnh Hoán Một tấm tắc vài tiếng: "Ai da da, quả nhiên đại lão chính là đại lão, đẹp trai kiếm nhiều tiền thì không nói rồi, đằng này còn nhận được nhiều người hoan nghênh như vậy, quả thật là tấm gương của thế hệ chúng ta! Nhân sinh người thắng!"

Hoán Một nghe thấy nhướng mày, hai ba bước đi đến trung tâm đám người, ánh mắt đảo qua, tất cả người ở đó giống như bị ấn nút tạm dừng.

"Được rồi, chúng tôi ba người thêm Từ Soái, Trần Viên Viên thì đến nhà con bé kia đi. Dẫn đường."

Phượng Mộng Mộng mặc dù hơi sợ Một Bạch Hoàn, nhưng vẫn rất cao hứng hô một tiếng: "Anh cả chị hai! Em sẽ chiêu đãi khách nhân thật tốt! Các người phải cố gắng giữ anh ấy lại! Anh ấy thật đẹp trai!"

Mặc Dương: "..." Tổng cảm thấy bản thân giống như một vịt bị tất cả mọi người tranh đoạt vậy, cảm giác có hơi kỳ quái.

Từ Soái: "..." Mẹ nó đối với cái thế giới nhìn mặt tuyệt vọng rồi! Tôi muốn kiếm tiền mua thẻ biến đẹp trai! Thẻ biến đẹp trai!