Chương 36

Mặc Dương ngồi trên xe đánh giá hoàn cảnh xung quanh, trừ Hoán Một ngồi cạnh cậu ra, chiếc xe này còn có tám du khách năm nam ba nữ.

Nhìn từ vẻ bề ngoài, tuổi của chín người này lớn nhất cũng không vượt quá bốn mươi. Mà cẩn thận quan sát vẻ mặt của từng người, Mặc Dương có thể xác nhận bọn họ cũng là người chơi trong Thế Giới Mộng Tưởng giống mình.

Lúc chính mình đánh giá bọn họ, đồng thời những người khác trong xe cũng đều đang đánh giá đối phương. Ba người chơi nữ lúc nhìn thấy Hoán Một và Mặc Dương ánh mắt đều sáng lên, Mặc Dương cười gật đầu với các cô, cũng thu được nụ cười thiện ý đáp lại.

"Chậc, lại thêm một đứa tiểu bạch kiểm cái gì cũng không biết làm."

Mặc Dương nghe thấy giọng nam có hơi âm dương quái khí từ phía sau truyền tới, cậu nhếch khóe miệng quay lại xem, nháy mắt lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, cười khẽ một cái rồi quay người đi.

Mà tên đàn ông kia hình như bị động tác này của cậu kí©h thí©ɧ, gã tức giận đạp một cước lên ghế tựa của Mặc Dương: "Mày cười cái gì?"

Mặc Dương ngay cả đầu cũng không quay nói: "Nhìn anh đẹp, cười cho anh một cái."

Người đàn ông ngồi phía mặt đỏ lên, cùng lúc đó ba người chơi nữ trên xe cũng nhịn không được cười khẽ, điều này làm cho người đàn ông cảm thấy bản thân bị mọi người cười nhạo. Ngay lúc gã ta quyết định xắn tay áo vung nắm đấm, nữ hướng dẫn viên du lịch trên xe lập tức mở miệng:

"Tất cả mọi người đã chuẩn bị xong chưa? Trước khi xuống xe chúng ta cần điểm danh một lát. Sau đó lại nói một số điều cần chú ý, vì vậy trước tiên không được ồn ào nha."

Người đàn ông ngồi ở phía sau lập tức dừng tay. Sau đó gã hung hăng đạp một cước vào lưng ghế của Mặc Dương, biểu thị cảm xúc của gã.

Mặc Dương: "... Chậc. Lòng tự trọng đáng thương, phỏng chừng bởi vì xấu nên mới tới Thế Giới Mộng Tưởng?"

Vẻ mặt Hoán Một ngồi bên cạnh cậu không thay đổi, chỉ là lúc người đàn ông lại lần nữa muốn đá lưng ghế của Mặc Dương lặng lẽ không tiếng động quay đầu lại, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo của anh xuyên qua khe hở giữa hai ghế của hai người nhìn chằm chằm vào cặp mắt đầy lửa giận của người đàn ông ngồi phía sau, giống như một chậu nước lạnh từ trên ào xuống, trực tiếp giội thẳng lên cơn lửa giận của người đàn ông làm gã lạnh thấu tim.

"!"

Cái cảm giác kinh khủng kia giống như bản thân là một con ếch bị nhìn chằm chằm trên bàn giải phẫu.

"Mẹ nó! Ánh mắt gì..." Người đàn ông nhỏ giọng cụp mắt, đồng thời hạ cái chân muốn đạp lên lưng ghế lần thứ ba xuống.

Mà lúc này, Mặc Dương thông qua nữ hướng dẫn viên du lịch điểm danh biết được tên của những người chơi trong xe ở Thế Giới Mộng Tưởng, Lúc hướng dẫn viên du lịch gọi đến tên "Từ Soái", cậu nghe được giọng nói tràn đầy trung khí từ phía sau chính mình đáp lại, thiếu chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng. Khuôn mặt kia mang theo cái tên này, thật sự muốn mạng.

Hiện tại, người trong xe cùng cậu có cái ý nghĩ này không chỉ một người, vì vậy Từ Soái lại lần nữa nhận được ánh mắt liếc nhìn từ những người chơi khác ở trong xe, mặt của gã vô cùng khó coi, nhưng những người này đều là người chơi giống gã, dưới tình huống gã không có thẻ đỏ có thể thuận dùng, gã hoàn toàn không dám cùng bọn chính diện đối cứng. Chỉ là trong lòng Từ Soái đã nhớ kỹ những người chê cười mặt của gã, quyết tâm trong trò chơi làm cho bọn họ đẹp mặt!

Sau đó chính là Tôn Bất Quai, Lưu Mỹ Nhân, Chu A Bì, Trần Viên Viên, Mộ Dung Phong, Trương Tiêu Dao được nữ hướng dẫn viên du lịch từng người từng người kêu ra, mọi người hiển nhiên đối với cái tên tự họ lấy đều có một ít cảm giác xấu hổ, nhưng khi bọn họ nghe thấy hai cái tên cuối cùng trong đoàn, họ lập tức cảm thấy tên của chính mình không có vấn đề.

"Hai vị Dương Hắc Khuyển và Một Bạch Hoàn có ở đây không?"

Dương Hắc Khuyển thấy ba cô gái trong xe nhìn lại trên mặt còn mang vài phần buồn cười, ho khẽ một tiếng đáp: "Hừm, chúng tôi có."

Một Bạch Hoàn nhìn chăm chú phong cảnh ở ngoài xe, nửa điểm cũng không có ý quay đầu.

"Ây da, chàng trai dễ nhìn kia thế mà kêu Dương Hắc Khuyển, nghe thật đáng yêu..."

"Không phải, cái tên này cùng với vẻ bề ngoài của cậu ấy thật là có hơi không quá hợp, nhưng làm sao bây giờ, tôi nhìn gương mặt này của cậu ấy cho dù lại lấy một cái tên kỳ quái nào cũng sẽ biến thành đáng yêu."

"Ha ha, đúng vậy đúng vậy, tôi cho rằng tên của hai chúng ta đã rất kỳ quái rồi, không ngờ tới..."

Anh chàng đẹp trai Dương Hắc Khuyển thờ dài cũng quay đầu hướng ra ngoài cửa sổ, làm bộ chính mình không nghe thấy gì.

Lúc sau nữ hướng dẫn viên du lịch nở một nụ cười vô cùng ngọt với mọi người, vỗ tay hai cái, sau khi thu hút toàn bộ lực chú ý của mọi người cô ấy nói: "Xin chào mọi người, tôi Chu Chu là hướng dẫn viên cho chuyến du lịch thôn Phượng Hoàng lần này, lần này là tôi mang đội, mọi người có chuyện gì đều có thể tới tìm tôi."

"Mấy ngày tới, tôi sẽ dẫn mọi người đi dạo chơi ở nơi phong cảnh đẹp nhất trong thôn Phượng Hoàng, chắc chắn cho mọi người một chuyến đi không tồi. Tin tưởng tôi, thôn Phượng Hoàng nhất định là thôn trang xinh đẹp khiến mọi người khó lòng quên được, tất cả những người đã đi qua đều muốn đến lần thứ hai, nhưng người dân thôn Phượng Hoàng đều không tiếp đón những du khách tới đây lần hai. Vì vậy, một đời chỉ có một lần cơ hội được đến thôn Phượng Hoàng, mọi người nhất định phải nắm chắc cơ hội tốt nha."

Lúc này ngồi nghiêng ở hàng đối diện phía sau Mặc Dương một gương mặt mập mạp cười tủm tỉm giơ tay: "Chu Chu xinh đẹp, tôi nghe nói thôn Phượng Hoàng là một thôn xinh đẹp, nơi đó mặt của cả nam lẫn nữ đều đẹp một cách kỳ lạ, toàn bộ thôn hình như không có lấy một người lớn lên khó coi? Đây là sự thật sao?"

Chu Chu cười một cái: "Xem ra Chu A Bì cậu trước khi đến đã tra tư liệu rồi? Cậu nói đúng, thôn Phượng Hoàng không có người xấu xí. Hơn nữa người trong thôn Phượng Hoàng đều vô cùng nhiệt tình hiếu khách. Mặc dù mọi người một đời chỉ có một lần cơ hội được đến thôn Phượng Hoàng, nhưng mà những bạn độc thân phải nắm bắt cơ hội này nha, nếu như bạn có bản lĩnh khiến cho nam hoặc nữ trong thôn Phượng Hoàng yêu bạn quyết định cùng bạn kết hôn, vậy bạn chính là "người nhà" được người trong thôn Phượng Hoàng tán thành, về sau hằng năm đều có thể đến nơi xinh đẹp như này nghỉ lễ."

"Nhưng mà, dưới đây là điều quan trọng tôi muốn nói."

"Đầu tiên, ở trong thôn Phượng Hoàng không thể dùng điện thoại, truyền tin trong thôn Phượng Hoàng đến bây giờ còn là gửi thư. Người dân trong thôn bọn họ rất phản cảm với điện thoại, cảm thấy thứ đồ kia làm người ta mê muội."

"Thứ hai, ở trong thôn Phượng Hoàng có thể chụp ảnh phong cảnh, cũng có thể tự sướиɠ, nhưng tuyệt đối không được chụp ảnh người thôn Phượng Hoàng, nếu như các bạn lỡ chụp phải, nhất định trong khoảng thời gian ngắn nhất mau xóa đi. Bằng không có thể xảy ra chuyện không hay."

Gương mặt tròn Chu A Bì lại hỏi: "Cái gì gọi là xảy ra chuyện không hay? Chụp phải thì làm sao?"

Chu Chu nhìn cậu ta vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Chụp phải có thể sẽ chết?"

Bên trong xe yên tĩnh.

Hoán Một ngẩng đầu nhìn về phía Chu Chu.

"Tôi không phải nói chuyện giật gân, bởi vì thôn Phượng Hoàng này đã nhận được sự che chở của "Thần Phượng Hoàng", khuôn mặt của bọn họ cũng là một món quà Thần Phượng Hoàng ban tặng, nhận được che chở, nếu như các cậu chụp ảnh của bọn họ rồi truyền bá ra ngoài, sẽ bị " Thần Phượng Hoàng" trừng phạt. Theo tôi được biết, có bốn người trộm chụp ảnh họ đã chết oan chết uổng."

Mặc Dương nhăn mày, nghe thấy Thần Phượng Hoàng này có hơi tà đạo.

"Được rồi, mọi người không cần nghiêm túc như vậy, thật ra chỉ cần không mở điện thoại chụp loạn, thôn Phượng Hoàng còn là một nơi vô cùng rộng lớn. Tin tôi đi, các bạn ở trong đấy nhất định vui vẻ đến không muốn về."

"A, xe dừng rồi chúng ta đã tới nơi, mọi người hiện tại nhìn thẳng về phía trước xem, có thấy hai cái cây hoa đỏ vô cùng xinh đẹp kia không?"

Mặc Dương theo âm thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy lá cây xanh biếc ngoài xe, mấy đóa hoa xinh đẹp gần nở trên đại thụ.

"Đây là phong cảnh đầu tiên của thôn Phượng Hoàng, cây hoa Phượng Hoàng nghìn năm không tàn."

Mặc Dương trừng to hai mắt, chợt nghe có người hỏi ra nghi ngờ trong lòng cậu: "Trời ạ, hai cây hoa Phượng Hoàng ngàn năm hoa vẫn nở sao?"

Chu Chu vừa bảo mọi người xuống xe vừa đặc biệt kiêu ngạo gật đầu: "Đúng vậy, vô vùng thần kỳ đúng không? Hai cây hoa Phượng Hoàng của cổng thôn Phượng Hoàng này hoa đã nở ngàn năm rồi, qua đông hoa cũng không tàn, giữa hè hoa cực kỳ nhiều. Truyền thuyết nói hai cây Phượng Hoàng này là cây tình yêu do Thần Phượng Hoàng và người đó cùng nhau trồng, bởi vì tình yêu cảm động thiên địa của bọn họ, vì vậy hai cây hoa Phượng Hoàng này mới nở ngàn năm không tàn."

"Mọi người mau xuống chụp ảnh đi, kỳ cảnh ở đây bên ngoài cũng không có đâu!"

Mặc Dương và Hoán Một không cùng người nhanh chóng xuống xe, lúc cậu phát hiện ba lô mình đeo thế mà là ba lô quà tặng năm mới hình đầu heo màu hồng, trong lòng mắng 006 rác rưởi một vạn lần. Nhưng cuối cùng cậu vẫn đeo lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người thản nhiên đi đến dưới gốc cây Phượng Hoàng chụp ảnh, cậu ngẩng đầu nhìn hai cái cây một trái một phải sinh sôi che lấp lấy hai ngọn lửa đỏ của cổng lớn thôn Phượng Hoàng, gió nhẹ thôi những đóa hoa màu đỏ khẽ lung lay, phảng phất mang đến một mùi hương ngòn ngọt say mê lòng người.

"Tôi... Chưa từng thấy qua cây hoa Phượng Hoàng như này, thật sự rất đẹp... quá chói mắt." Mặc Dương thì thào tự nói, bên cạnh bỗng nhiên vang lên âm thanh của Hoán Một: "Trên thực tế tuyệt đối không có loại cây sinh trưởng vượt qua quy luật tự nhiên như này. Nếu như muốn để cho một cây bình thường kéo dài hoa kỳ hơn nữa kéo dài rất lâu không tàn, bản chất thứ tự gen trên hai cái cây này chắc chắn đã sinh ra biến đổi, hơn nữa có một thứ đồ kỳ quái nào đó cung cấp chất dinh dưỡng cho nó, nếu mà đào mở rễ cây của chúng nó ra xem, có thể sẽ phát hiện ra một số thứ...?"

Hoán Một nói được một nửa bị Dương Hắc Khuyển đẹp trai dễ dàng trở tay bưng kín miệng, rõ ràng chỉ có tinh thần thân thể phóng ra, Hoán Một lại như chính mình cảm thấy được nhiệt độ lòng bàn tay vừa khô ráo vừa nóng rực độ ấm, khiến đồng tử của anh hơi phóng đại.

"Tiến sĩ im miệng đi, chúng ta đến đây du lịch và giải đố mà! Không phải để anh đến đào ngược rễ cây để nghiên cứu sinh vật phản tự nhiên. Dù hai cái cây hoa Phượng Hoàng vô cùng bất thường, nhưng người hướng dẫn viên nói qua rồi, này không chừng là sức mạnh của tình yêu thì sao? Anh một hai phải mang cái gen này về à?"

Tiến sĩ Hoán cau mày trừng mắt nhìn, giơ tay nắm lấy cổ tay của Mặc Dương gỡ nó xuống: "Theo ý tôi, tất cả các sức mạnh thần thoại truyền thuyết và những cái khoa học không thể lý giải được, đều chỉ là không biết mà thôi. Chẳng qua là còn chưa tìm được đáp án, con người lập tức quy chúng vì "Thần lực". Xùy.

Mặc Dương trợn mắt xem thường, giơ tay đẩy một cái lên ngực của Hoán Một.

"Được rồi không muốn nghe anh lải nhải, đi giúp tôi chụp một tấm ảnh, tôi cảm thấy cái áo khoác đỏ của tôi với hai cây hoa Phượng Hoàng này siêu hợp. Ngày hôm nay tuyệt đối là điều kiện tốt nhất."

Hoán Một thuận theo ánh mắt của Mặc Dương nhìn qua, phát hiện hai người chơi nữ cùng xe đang ở bên kia dùng ánh mắt long lanh nhìn Hắc Khuyển bên này, tức khác trong lòng sinh ra một loại cảm giác heo nhà mình bị cải trắng nhà khác rình mò bất mãn, anh chậc một tiếng lùi ra sau, lấy máy ảnh đặt trong ba lô ra chụp cho cái người này một tấm.

Trong bức ảnh Mặc Dương mặc một chiếc áo khoác màu đỏ đứng dưới hai cây hoa Phượng Hoàng, hoa Phượng Hoàng xinh đẹp rực rỡ kia tôn lên sự phô trương tự tin của chàng trai trong bức ảnh, giống như một đốm lửa đủ đốt cháy tim người.

Hoán Một nhìn thoáng qua bức ảnh rồi ngay lập tức dời đi chính mình tầm mắt, phảng phất đôi mắt và đầu quả tim đều bị nóng lên. Lúc Mặc Dương đi đến muốn cùng anh trao đổi chụp ảnh, đột nhiên mấy người chơi khác trong xe liên tục kinh hô ra tiếng.

Mặc Dương và Hoán Một cùng nhau ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy bên dưới hai cây hoa Phượng Hoàng tạo ra một cánh cửa lớn, năm người chậm rãi từ trong đó đi ra.

Năm người này là một nam cùng bốn nữ, trên người đều mặc bộ quần áo cùng trang sức đặc biệt của thôn Phượng Hoàng, không khác nào non xanh nước biếc hỏa thụ ở bên trong một bức tranh cuộn đẹp nhất.

"Ôi trời ơi!"

"Tôi từ trước đến nay chưa từng thấy người đẹp như vậy bao giờ!"

Cho dù là người đàn ông tóc dài mặc bào đỏ đi ở giữa, hay là bốn cô gái mặc áo xanh thân hình khuôn mặt tuyệt vời đứng cạnh hai bên, đều là nhan sắc hoàn mỹ đến mức khiến người ta nhìn tự biết hổ thẹn.

Tất cả những người chơi và người thường có mặt ở đây đều không tự chủ được xem đến ngây cả người. Chỉ có hai người không giống người thường.

Hoán Một tại lần đầu tiên khi năm người xuất hiện, lập tức đánh giá tỉ mỉ từ trên xuống dưới cùng tỉ lệ của mắt mũi với với gương mặt, sau khi xem qua mặt của mỗi người đôi mắt đào hoa không có cảm xúc gì của Hoán Một trong mắt lập tức hiện lên một tia trào phúng cùng ý cười khó hiểu.

Mà Mặc Dương còn lại sau khi kinh ngạc lúc đầu qua đi, nhanh chóng quay đầu nhìn tiến sĩ Hoán ở bên cạnh, lại từ trong ba lô đầu heo màu hồng phấn lấy ra một cái gương tự soi mặt của chính mình, sau khi cậu xem xong mới chậm rãi thở ra một hơi.

"Thật sự thiếu chút nữa xem mù mắt của tôi rồi."

Hoán Một nghiêng đầu nhìn cậu: "Làm sao?"

Mặc Dương nhìn những người xung quanh vẫn còn đang si mê gương mặt của đám người đẹp thôn Phượng Hoàng, lặng lẽ đưa miệng ghé sát vào lỗ tai của Hoán Một, sau đó nhỏ giọng nói: "Mắt tôi lần đầu tiên thấy bộ dạng của họ đặc biệt đẹp hoàn mỹ, nhưng lần thứ hai nhìn lại có hơi không đúng, lại tìm không ra chỗ nào không đúng. Nhưng tôi quay đầu đi nhìn anh sau lại tự nhìn chính mình thì lập tức biết được rồi, hai người chúng ta là kiểu đặc biệt khôi ngô tuấn tú. Nhưng năm người bọn họ..."

"Giống như năm bào thai vậy."

Ánh mắt của Hoán Một chợt lóe. Anh đẩy cái tên cợt nhả thổi khí ở bên tai ra: "Xem ra mắt của cậu còn rất tốt."

Thà nói năm người này là năm bào thai không bằng nói mắt mũi miệng của năm người này đều được đúc ra từ một khuôn, chỉ là điều chỉnh kích thước lớn nhỏ mà thôi, mới không khiến người khác cảm thấy kỳ quái.

Lúc này, người đàn ông tuấn mỹ mặc bào đỏ đứng dưới tán cây Phượng Hoàng cười nhìn mọi người đứng bên ngoài, đối với mọi người xoay người thi lễ:

"Hoan nghênh các vị đến thôn Phượng Hoàng."

"Mời các vị đi theo tôi, chúng ta bắt đầu chọn nơi ở cho các vị."

Lúc Mặc Dương bước qua hai cây Phượng Hoàng lửa đỏ, nháy mắt tiến vào trong thôn Phượng Hoàng, hệ thống trò chơi rất lâu không có xoát cảm giác tồn tại sáng lên ngay trước mắt cậu.

Cậu chú ý những người khác đồng thời dừng lại, xem ra cũng đều nhận được nhắc nhở của hệ thống.

[ Yêu cầu thông quan trò chơi " thôn Phượng Hoàng"

1, Tìm ra kẻ phản bội.

2, Tìm ra kẻ gϊếŧ người ở trong thôn Phượng Hoàng.

3, Giải đáp được câu đố cây hoa Phượng Hoàng ngàn năm không tàn.

Giải được câu đố đầu tiên mà bình an sống sót đến đến kết thúc trò chơi nhận được đánh giá cấp C, giải được câu đố thứ hai mà bình an sống sót đến kết thúc trò chơi nhận được đánh giá cấp B. Giải được tất cả ba câu đố mà bình an sống sót đến kết thúc trò chơi nhân được đánh giá cấp A.

Chú: Giải đáp hoàn toàn câu đố thôn Phượng Hoàng có thể đạt được thưởng thêm một đạo cụ chuyên chúc thôn Phượng Hoàng. Đạo cụ có tính chất duy nhất, có thể thăng cấp. Mời các người chơi cố gắng tìm ra lời giải.

Khác: Trong trò chơi không thể nhiều lần rời đi thế giới trò chơi, chỉ có thể rời đi nửa tiếng dùng cơm ba bữa sáng trưa tối. Vượt quá thời gian sẽ ảnh hưởng tới việc tiến vào thế giới trò chơi, một khi phát sinh chuyện không thể khống chế, Thế Giới Mộng Tưởng không phụ trách.]

Sau khi Mặc Dương xem xong nhắc nhở cùng yêu cầu qua cửa, cậu từ trong ba lô ấy ra một lon coca, khui ra hung hăng uống một ngụm.

Những người khác như bị âm thanh này của cậu làm cho bừng tỉnh, mọi người nhìn lẫn nhau, vẻ mặt ngưng trọng bước vào thôn Phượng Hoàng.

Chu A Bì không biết khi nào đi đến bên cạnh Mặc Dương và Hoán Một, cậu ta chọt Mặc Dương một cái nói:

"Ây, Hắc Khuyển anh em, cậu cũng nhìn thấy hệ thống nhắc nhở rồi? Yêu cầu qua cửa có hơi không bình thường."

Mặc Dương liếc mắt nhìn cậu ta: "Làm sao vậy?"

"Anh em, cậu đừng nói với tôi cậu không chú ý đến! Chỉ người phản bội trong câu đố thứ nhất và kẻ gϊếŧ người của câu đố thứ hai đã rất muốn mạng rồi, cuối cùng lại còn yêu cầu ẩn trốn "bình an sống đến kết thúc trò chơi". Này giải thích là cái gì? Thuyết minh chúng ta ở trong thôn trang đều sẽ có nguy hiểm tính mạng! Các anh à, tôi thấy mặt mũi cậu khôi ngô tuấn tú, khí thế phi phàm, nếu không chúng ta kết minh?"

"Cậu là lần thứ mấy tham gia trò chơi giải đố? Tôi lần thứ hai. Nhưng tôi không ngờ tới đυ.ng phải trò chơi siêu khó như này!"

Mặc Dương nhìn thấy cậu ta trong lòng khẽ động: "Ồ? Trò chơi thôn Phượng Hoàng rất khó sao?"

Chu A Bì hiển nhiên vì kết minh cái gì cũng nguyện ý nói: "Đúng vậy đúng vậy! Diễn đàn Thế Giới Mộng Tưởng cậu không xem sao? Mặc dù cái diễn đàn chết tiệt kia không cho chúng ta thảo luận trò chơi công lược, nhưng quy mô hoàn cảnh trò chơi cùng độ khó vẫn có thể tiết lộ ra.

"Hiện nay trò chơi "thôn Phượng Hoàng" này ở trong trò chơi giải đố, hoàn toàn có thể được xếp vào hạng nhất trò chơi khó nhất! Nghe nói trước đây có hai đoàn dốc hết sức chỉ có ba người gần được đánh giá cấp C. Cậu nói khó hay không?"

Mặc Dương lại hớp thêm một ngụm coca: "Nghe tới rất khó."

Cho nên hai quả cầu 006 và 009 liên hợp lại hãm hại cậu cùng Hoán Một?

"Vì vậy đại lão, liên minh không?"

Mặc Dương nhìn cậu ta, gật đầu, tên mập này chắc biết được không ít tin tức. "Được, có điều nghe cho rõ nói trước, tôi là lần đầu tiên chơi trò giải đố, cậu có thể nghĩ kỹ."

Chu A Bì trong nháy mặt lộ ra vẻ mặt không tin nổi, mà bên cạnh có hai người chơi cũng muốn tiếp cận nghe thấy Mặc Dương nói như vậy thì ngay lập tức dừng bước, khiến cho Từ Soái ở phía sau trực tiếp cười nhạo ra tiếng: "Lần đầu tiên chơi trò chơi giải đố? Quả nhiên là một tên tiểu bạch kiểm, cái khác không nói nỗ lực sống sót đến kết thúc trò chơi trước đi!"

Mặc Dương: "...Ồ."