Chương 30.2

Mặc Dương khϊếp sợ mà trừng mắt nhìn anh, sau đó cậu cũng nhanh chóng lấy ra thẻ trò chơi NPC đặc thù của Phùng Ngọc và Âu Dương Sóc ra, cẩn thận mà kiểm tra thấy chỗ phần chú thích phía bên dưới chính diện tấm thẻ. Quả nhiên cũng tìm được một hàng chữ nhỏ:

Tấm thẻ có thể được thăng cấp bằng cách sử dụng tinh thần lực, trước mắt tấm thẻ đang ở cấp một, muốn thăng cấp lên thì số tinh thần lực cần đạt 0/100. Thời gian triệu hoán cần 10 phút. Chưa bắt đầu tiến hóa ở Thế Giới Mộng Tưởng .

“…Trời ạ.”

Mặc Dương nhìn này hai tấm thẻ NPC này lẩm bẩm tự nói: “Này chắc cũng không giống như tôi nghĩ đâu nhỉ?”

Lúc này đây nếu nhìn chính diện hai tấm thẻ NPC này, sẽ nhận thấy một Phùng Ngọc có tỉ lệ thu nhỏ vô cùng chân thật đang đeo cái tai nghe màu đỏ mà cậu đưa cho lúc trước đang chuyên chú mà chơi di động. Còn Âu Dương Sóc thì lại đang thưởng thức một thanh chủy thủ sắc bén, thân hình thẳng tắp. Hai người kia ở bên trong tấm thẻ đều đang yên lặng bất động. Nhưng lại khiến cho Mặc Dương cảm thấy, chỉ giây tiếp theo thôi có lẽ bọn họ có thể sẽ nhìn qua phía cậu.

“Nếu như tôi có thể thăng cấp cả hai tấm thẻ này, thì sau này bọn họ có phải có thể hành động ở bên trong tấm card này luôn hay?” Cậu ngẩng đầu hỏi 006.

006 lắc lư một vòng: [Ây da, không chỉ có thể hoạt động ở bên trong tấm thẻ, chỉ cần cậu có cũng đủ tinh thần lực, cho dù cậu muốn khiến cho bọn họ mãi mãi ở bên trong thế giới mộng tưởng luôn cũng được ~ Nhưng mà, trước tiên cậu vẫn phải mở ra và tiến vào trạng thái mới Thế Giới Mộng Tưởng thì mới được đó nha. ]

Cho nên mới nói ký chủ cậu thật sự là siêu cấp vip pro luôn đó! Vậy mà mới bước vào trò chơi đầu tiên mà đã có thể mang về hẳn hai tấm thẻ của NPC rồi! Với hai tấm thể NPC này thì chỉ cần cậu cố hết sức mà thăng cấp, thì sau này không chỉ việc có thể triệu hoán bọn họ đến Thế Giới Mộng Tưởng, mà còn có thể mang bọn họ xâm nhập vào bên trong các trò chơi khác nữa đó! Phùng Ngọc thằng nhóc kia tuy rằng hơi phế một chút, nhưng Âu Dương Sóc tuyệt đối là một tay đấm thực sự không tồi đâu! He he he, ký chủ ký chủ, nhanh nhanh đi thăng cấp kiếm đồng mộng tưởng đi thôi, rồi cái ngày chúng ta có thể xưng bá bên trong Thế Giới Mộng Tưởng không còn là một giấc mộng xa vời nữa rồi! "

Mặc Dương nhìn cái hình ảnh Phùng Ngọc đang chơi trò chơi cùng với Âu Dương Sóc toàn thân thẳng tắp, cuối cùng cũng đã rõ ràng được lý do vì sao trong buổi tối hôm đó Âu Dương Sóc lại nói với cậu “Tương lai sau này giao hết lại cho cậu”. Đồng thời, cậu cũng đã hiểu được nguyên nhân tại vì sao mà Ngụy Thư Ngọc lại chỉ vì một chút tinh thần lực kia của Hoán Một mà chịu công lược.

Mặc kệ đám NPC trong trò chơi này cuối cùng là tồn tại theo cách nào, nhưng có một điều có thể khẳng định, chính là bọn họ cực kỳ cực kỳ khao khát tinh thần lực.

Có lẽ bọn họ cần phải có tinh thần lực để tăng cấp bậc và thể lực lên, hoặc có lẽ bọn họ cần đến tinh thần lực để… Để thoát khỏi thế giới trò chơi trùng điệp vô cùng tận kia. Chỉ là, nếu thật sự đúng với suy đoán thứ hai của cậu, vậy thì Phùng Ngọc, Âu Dương Sóc, hay thậm chí cả Ngụy Thư Ngọc, cùng với cả cái tên Bạch Hồ, đều được coi là NPC có trong mộng trưởng của chính mình hay sao? Âu Dương Sóc dường như cũng biết đến sự tồn tại của Thế Giới Mộng Tưởng, bọn họ thật sự chỉ là NPC thôi sao? Hay chính là… Nhân loại đã từng hoặc vẫn đang tồn tại?

Mặc Dương nhìn hai tấm thẻ NPC trong tay, cuối cùng không muốn để cho chính mình tiếp tục nghĩ nhiều nữa, dù sao những thứ nên biết, thì về sau sớm muộn gì cũng đều sẽ biết hết.

[ Ha ha ha, ký chủ, cậu chơi thể loại yêu đương dưỡng thành cũng không tồi đâu, vậy tiếp theo cậu muốn tham gia vào trò chơi giải đố hay là trò chơi truy sát thế? Hay là hai người đối chiến, thăng cấp trăm tầng cũng được? Chúng ta vẫn nên rèn sắt khi còn nóng thì hơn, đồ vật có thể thu thập được trong trò chơi yêu đương dưỡng thành là ít nhất, sau đó là tới các loại trò chơi giải đố và các loại trò chơi đối chiến, những cái đó mới có thể thu hoạch được thật nhiều đồ vậy nha! Nói không chừng sau khi cậu thông qua một trò chơi thôi là có thể đủ điều kiện để trực tiếp trở thành người đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh luôn đó! ]

Mặc Dương chỉ xoa xoa giữa mày rồi trực tiếp cự tuyệt 006: “Không, hiện tại tao hoàn toàn không muốn tiến vào chơi trò chơi nữa, giờ tao chỉ muốn trở về thế giới thực để nghỉ ngơi thôi.”

“Mày đương nhiên cũng không thể cưỡng chế tao phải chơi trò chơi đâu ha?”

006 quơ quơ dường như đang rất không vui, nhưng mà nó cũng vô cung hiểu rõ ký chủ rất cứng đầu sẽ không bởi vì mấy lời nó nói mà thay đổi quyết định. Ngẫm lại nó vẫn còn run sợ năm ngày đầu tiên kia!

[ A, đương nhiên là cậu có thể đi đến thế giới hiện thực để nghỉ ngơi hưởng thụ hưởng thụ rồi, nhưng mà ký chủ này cậu tốt nhất không cần để cho thời gian nghỉ ngơi quá dài đâu đấy, bởi vì Thế Giới Mộng Tưởng không cùng cấp bậc thời gian với thế giới hiện thực, thời gian cậu thư giãn nghỉ ngơi trong thế giới hiện thực, thì ở trong thế giới mộng tưởng những người khác vẫn còn đang nỗ lực phấn đấu, từ từ về sau lúc đó cậu sẽ phát hiện ra mình đã trở thành nhỏ thể loại người nhỏ yếu nhất kia. Đây cũng không phải là chuyện tốt lành gì đâu, dù sao có ở bên trong thế giới mộng tưởng thì cũng không nhận được sự an toàn tuyệt đối, cậu tự ngẫm lại sự kiện bộc phát sau khi kết thúc trò chơi lúc trước đi. Hiện tại nơi đó mặt hẳn là đã có ít nhất trăm người bị đoạt lễ bao thông qua rồi, tương tự cũng có ít nhất mười người đoạt được rất nhiều phần lễ bao của người khác đấy.]

[Sẽ có người càng ngày càng cường đại, nhưng cũng có người càng ngày càng yếu đi. Thế Giới Mộng Tưởng tuy rằng không gì là không thể, nhưng ở chỗ này, không nỗ lực tiến lên phía trước cũng được coi là một dạng lui về phía sau rồi.]

Khi 006 nói ra một cậu cuối cùng kia, dường như còn mang theo một loại cảm giác âm lãnh quỷ khí khó có thể khiến cho con người ta phát hiện được. Mặc Dương liếc mắt nhìn quả cầu kia một cái: “Được rồi, mày đe dọa cái gì, buổi tối tao còn phải tiến vào diễn đàn câu cá trồng rau nữa. Cũng không phải là một đi không trở lại.”

006 cười ha ha ha vài tiếng: [Chẳng qua là do tôi hơi lo lắng cậu sẽ không trở lại nữa hay sao! Người ta chỉ là muốn cậu tiến vào trò chơi sớm hơn một chút thôi mà! Thế tiếp theo chúng ta chọn trò chơi giải đố nhé? Đây không phải là bộ môn mà cậu am hiểu nhất hay sao? "

Mặc Dương bị nó phiền đến chịu không nổi, chỉ đành gật gật đầu xua xua tay ý bảo nó mau cút đi.

006 nhanh chóng vui vẻ mà cút đi mất, 009 ở bên cạnh mỏi mắt trông mong, nó trước nay đều chưa từng được ký chủ đối xử tử tế như thế bao giờ! Hức hức hức!

Hoán Một liếc mắt nhìn 009 đang tràn ngập oán niệm một cái: “Trò chơi tiếp theo tao muốn cùng tổ đội với cậu ấy, có phương pháp gì không sao?”

009 nhanh chóng trả lời: [Ây da có đó nha ký chủ! Thẻ đạo cụ cùng nhau đi màu đỏ chính là để trói định với nhau trong trò chơi đó nha. Nhưng mà, xét theo tính ưu tiên sự công bằng của trò chơi, sau khi người chơi lựa chọn trói định với nhau, thì độ khó khăn ở trong trò chơi cũng sẽ dựa theo năng lực thật sự của hai người các cậu mà tự động biến hóa đó. ]

Mặc Dương sau khi nghe được lời nói của 009 ngay tức khắc chỉ nhếch khóe miệng: “Không, tôi cự tuyệt trói định.” Một Bạch Hoàn sức chiến đầu thể hiện qua giá trị thể lực 5 không khác gì cọng bún kia lại còn luôn ở bên cạnh mà thử nghiệm các loại nghiên cứu ** đầy nguy hiểm nữa chứ, lúc đó nhất định sẽ liên lụy cậu đến chết luôn đó. Ít nhất cũng là bị phạt giáng cấp!

Hoán Một quay đầu mặt vô biểu tình mà nhìn vợ nhỏ nhà mình.

“Cậu như vậy không tốt lắm đâu. Trước kia vô luận là làm chuyện gì, mọi người đều sẽ điên cuồng mà cướp đoạt vị trí muốn cùng tổ đội với tôi đấy.”

Vợ nhỏ không dao động: “Đó là trước kia thôi.”

Hoán Một: “……”

Hắn thở dài, tiêu một vạn đồng mộng tưởng từ bên trong cửa hàng mộng tưởng mua một viên gọi là thuốc viên sinh mệnh cấp hai, đưa cho vợ nhỏ vô tình nhà mình. Ý tứ chính là chỉ cần tôi còn tỉnh táo thì chính là chỗ dựa siêu cường.

Mặc Dương bĩu môi: “Không phải cậu mới nhận được một tấm thẻ thuốc sinh mệnh cấp ba hay sao? Đã lên đến cấp ba thì chắc chắn là cậu có thể tỉnh lại, nói không chừng còn có thể cứu vớt một chút cái thể chất gà bệnh của cậu đấy.”

Đối mặt với ánh mắt ghét bỏ của vợ nhỏ, ánh mắt tiến sĩ Hoàn dường như đang nhìn một nửa kia vẫn còn trẻ con chưa hiểu chuyện, chỉ biết coi trọng tiền của anh, anh lại thở dài:

“Thuốc viên sinh mệnh cấp ba đổi trong cửa hàng mộng tưởng mất khoảng mười vạn đồng mộng tưởng, nói cách khác, hiện tại ở trong thế giới mộng tưởng ngoại trừ những người đã thông qua trò chơi nhận được đánh giá cấp S cấp để lấy được phần thưởng là tấm thẻ này ra thì những người khác đều không có cách nào đạt được hoặc có đủ điều kiện để mua nổi nó. Đây có thể được coi là vật phẩm cực quý hiếm. Trạng thái hiện tại của tôi đã tốt hơn rất nhiều, hôm nay chỉ cần câu cho tôi sử dụng loại thuốc viên sinh mệnh cấp thấp nhất thì tôi có lẽ đã có thể tỉnh rồi, nhưng để cho chắc chắn, tôi vẫn sẽ mua thuốc viên sinh mệnh cấp hai. Đây là phương pháp tiết kiệm nhất.”

“Cho dù có tiền, cũng không thể quá lãng phí, phô trương lãng phí không phải là thói quen sinh hoạt tốt đâu.”

Mặc Dương: “……”

Sao cậu cứ cảm thấy ánh mắt khi tên kia nhìn cậu vô cùng giống với một người chồng chân chất thành thật nỗ lực kiếm tiền đang bất lực nhìn cô vợ chỉ biết tiêu xài hoang phí mua mua phá phá thế nhỉ.

Rùng cả mình.

Mặc Dương run lên một chút, đưa tay giật lấy viên thuốc cấp hai nho nhỏ màu vàng kia rồi nhanh chóng xoay người rời đi.

Cậu thật sự cần yên tĩnh nghỉ ngơi một chút rồi, đầu óc bây giờ còn xuất hiện ca ảo giác luôn rồi.

Sau khi cậu rời khỏi, Hoán Một cũng xoay người nằm lên giường trong căn phòng nhỏ của chính mình. Tư thế nằm của anh ngay ngắn hai mắt nhắm lại. Anh hy vọng, lần tiếp theo mình mở mắt, thu anh nhìn thấy đầu tiên sẽ là thế giới hiện thực, chứ không còn ở trong cái nơi được gọi là thế giới mộng tưởng đầy rẫy hố sâu này nữa.

Anh đã lâu lắm rồi không được tận mắt nhìn thấy thế giới hiện thực.



Mặc Dương mở mắt, tỉnh lại từ trên chiếc giường lớn mềm mại của khách sạn. Lúc này ở trong thế giới hiện thực đang là giữa trưa, chỉ là thời tiết bên ngoài dường như đang ấp ủ một trận gió tuyết lớn sắp tới, khoảng không bên ngoài âm trầm u ám.

Nhanh chóng tắm rửa rồi đi xuống nhà ăn ăn chút gì đó, ngay sau đó Mặc Dương nhanh chóng lái xe hướng về viện nghiên cứu thứ chín của quân khu.

Ngay lúc cậu mới vừa bước chân vào cổng lớn của viện nghiên cứu, hai mắt của quân binh gác cửa hai bên đột nhiên sáng ngời, vô cùng nhiệt tình mà cúi chào cậu:

“Xin chào Bạch tiên sinh! Sở trưởng và đội trưởng đều đang đợi cậu đấy, nghe nói mấy ngày nay đại não của tiến sĩ Hoàn tiến sĩ xuất hiện dao động càng ngày càng mạnh, dường như là ngài ấy đã sắp tỉnh lại, đây ít nhiều cũng là do được Bạch tiên sinh ngài vấn an! Sở trưởng nói, đây là năng lực của tình yêu, Bạch tiên sinh, ngài cố lên! Tất cả chúng tôi đều ủng hộ ngài!”

Mặc Dương: “…Ừm. Cảm ơn.”

Tôi mẹ nó còn có thể nói cái gì được bây giờ, chẳng nhẽ lại nói thật ra bọn tôi chả có yêu đương gì sất, tất cả chẳng qua chỉ là một hồi mua bán thôi hay sao!