Chương 19

Chưa đến giữa trưa ngày hôm sau, Mặc Dương đã sớm thức dậy rời khỏi Thế Giới Mộng Tưởng, sau một đêm nghỉ ngơi thì điểm tinh thần lực cuối cùng cậu tiêu hao bây giờ đã khôi phục hoàn toàn, thậm chí còn cảm thấy tinh thần sảng khoái hẳn lên.

Quả nhiên mấy câu nói đạo lý trong tiểu thuyết như cái gì mà đẩy chính bản thân đến cực hạn, sau này sẽ phục hồi và nâng cao sức lực cũng không sai, vậy thì sau này mỗi ngày cậu sẽ câu cá, trồng rau, mua thẻ, như thế đã trở thành người chiến thắng trong cuộc sống rồi. Làm vậy còn có thể rèn luyện tinh thần lực của bản thân. Nghĩ thôi cũng thấy hào hứng.

Mặc Dương chắc chắn rằng giá trị tinh thần lực đóng vai trò quan trọng trong Thế Giới Mộng Tưởng. Cậu sẽ ghi nhớ điều này.

Cậu vừa coi điện thoại vừa ăn sáng. Hiện tại cậu đã đi từ thị trấn nhỏ phía Tây Nam đến tỉnh Hồ Nam ở phía Nam, người ở đây thường ăn mì vào bữa sáng, Mặc Dương nhập gia tùy tục cũng gọi một phần, lúc cậu ăn miếng đầu tiên, điện thoại di động của cậu đã tìm kiếm ra người tên "Hoán Một" ở trên Baidu.

Đây là một cái tên cực kỳ độc đáo và nổi tiếng.

Mặc Dương cứ tưởng rằng cậu phải sử dụng đến một ít thủ đoạn đặc biệt mới có thể tra được tin tức của vị “Hoán Một” này. Nhưng sau đó cậu nhận ra mình đã sai. Cậu rất dễ dàng tìm được phần giới thiệu và thông tin của Hoán Một, nhưng khi cậu cẩn thận xem lại phần giới thiệu ngắn ngủi này, dường như cảm thấy thật ra mình hoàn toàn không hề tìm được người này, những gì cậu thấy chẳng qua là phần nổi của tảng băng trôi mà người khác để sẵn cho người bình thường nhìn thấy mà thôi.

Hoán Một, nam, dân tộc Hán, sinh ngày 11 tháng 11 năm 1988.

Tiến sĩ Sinh học, Tiến sĩ Y học, Nghiên cứu viên đặc biệt của Viện nghiên cứu Khoa học sinh mệnh Quốc gia, Phó Viện trưởng Viện Nghiên cứu Quân khu chín.

Nghiên cứu của anh liên quan đến tinh thần con người và cơ thể con người đã gây ra một cú sốc lớn trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, vì vậy đã xảy ra những cuộc thảo luận lớn về các vấn đề liên quan đến "Học thuyết tiến hóa tinh thần", “Học thuyết tiến hóa não bộ" và "Giới hạn cơ thể con người", anh là học giả nghiên cứu trẻ xuất sắc của quốc gia.

Mặc Dương nhìn từ trên xuống dưới mấy lần, nhận thấy có rất ít tư liệu về Hoán Một. Nếu những người khác vô tình mở ra Bách khoa toàn thư Baidu này, chắc chắn chỉ biết cảm thán một hơi, người này quá tuyệt vời, đẹp trai lại còn là một thiên tài, nhưng đối với Mặc Dương đang muốn biết thêm tính cách, nghề nghiệp của người này mà nói thì Bách khoa toàn thư Baidu đúng là không có bất kỳ tác dụng gì.

Ngoại trừ ảnh thật của Hoán Một.

Trong ảnh, Tiến sĩ Hoán nhìn thẳng vào ống kính với đôi mắt thẳng thắn, thoạt nhìn thì giống như anh đang nhìn một cách nghiêm túc, nhưng ánh mắt kia lại rất thờ ơ. Như thể tất cả mọi thứ đều không thể lọt vào mắt anh.

Chỉ cần nhìn vào bức ảnh này, Mặc Dương có thể kết luận rằng đây là một "nhà nghiên cứu khoa học" sẽ không coi trọng bất kỳ ai, không xem xét về những suy nghĩ của người khác, chỉ tập trung vào những gì anh muốn làm. Người như vậy chỉ quan tâm đến những thứ anh muốn nghiên cứu, đối với những người và sự vật khác rất lạnh lùng, thậm chí là thờ ơ.

Thế nhưng, Mặc Dương vừa nhai mì trong miệng mình, vừa nhớ lại từng lần gặp gỡ và trò chuyện của mình với Hoán Một. Ngoại trừ lúc đầu hai người không nói gì, còn anh ở trong trạng thái cái gì cũng nhìn không vừa mắt, sau đó tính cách của bạn học Một Bạch Hoàn thật sự là không dính dáng gì đến hai chữ "lạnh lùng". Anh sẽ châm chọc, sẽ nhỏ giọng cười nhạo, nhếch khóe miệng, bày ra bộ dạng tự cao và kiêu ngạo cho cậu một ít gợi ý và đề nghị, tuy rằng người này có tính cách hơi xấu, nhưng Mặc Dương cảm thấy Hoán Một mà cậu biết không phải là Hoán Một trên Bách khoa toàn thư Baidu.

Nhưng chẳng bao lâu cậu đã nghĩ ra.

Cậu uống từng ngụm canh, cảm thấy cả người đều nóng lên. Tiếp đó nhập tên của chính mình lên Baidu.

Sau đó, hình ảnh đẹp trai và danh dự hoàn toàn khác bản thân bây giờ cũng xuất hiện trước mắt.

Cậu cười xì nhìn danh hiệu "Thanh niên tiêu biểu toàn quốc", "Tiểu thuyết gia trinh thám được độc giả yêu thích nhất" và "Quán quân thế giới cuộc thi câu cá ngoài trời FLW". Cho nên, người trên Bách khoa toàn thư Baidu và người thật không giống nhau thì cũng không có gì bất ngờ. Cậu chính là ví dụ rõ ràng nhất, đâu có ai quy định tất cả mọi người phải giống y đúc với ảnh giới thiệu và không thay đổi đâu?

Thay đổi thất thường mới đúng là số phận.

Biến cố thăng trầm mới là cuộc sống này.

"Tôn trọng chính mình." Mặc Dương cười ha ha mấy tiếng: "Trong tiểu thuyết nhân sinh của tôi, tôi là nhân vật chính.”

Sau đó cậu đứng lên một cách khí phách, lấy khẩu trang đeo vào, khoác ba lô màu đen của mình và bắt một chiếc taxi.

"Bác tài, tôi muốn thuê xe đến Hoàng Hạc Lâu ở Vũ Hán, ông có nhận chở không? Hết bao nhiêu tiền?”

Tài xế cũng không nghĩ tới mình lại gặp trúng một người giàu có muốn thuê xe đi du lịch, ông ta nhìn kỹ thanh niên này, chú ý đến chiếc máy ảnh cực kỳ đắt tiền trước ngực cậu ta, do dự một chút rồi hỏi: "Cậu chịu bỏ ra bao nhiêu tiền?”

"Một ngàn tệ tiền xăng xe và phí cầu đường, ông nhận chở không?"

Ông tài xế lập tức vui vẻ cười hớn hở: "Đi chứ! Cậu thanh niên này cứ yên tâm! Kỹ năng xe của tôi rất tốt!”. Đây chính là một chuyện làm ăn lớn hiếm có khó tìm!

Mặc Dương gật đầu, vào xe nói: "Tôi bị cảm lạnh nên ngủ một lát, đặt cọc trước cho ông năm trăm tệ. Chờ đến nơi thì tôi đưa cho ông phần còn lại. Nếu đi nửa đường ông kéo tôi đến nơi khác muốn gϊếŧ người cướp của gì đó, tôi có quen mấy người ở trên, chắc chắn sẽ cho ông ngồi tù mọt gông.”

Tài xế nghe thấy vậy càng yên tâm, lúc đầu ông còn hơi lo lắng anh chàng đeo khẩu trang này không phải là người tốt. Nhưng mà, anh chàng đã nói như vậy, chứng tỏ cậu ta ngay thẳng. Ông cười chân thành hơn một chút: "Cậu nói gì vậy chứ, những người ở chỗ chúng tôi đều là người lương thiện! Cậu cứ việc ngủ đi, đến nơi tôi sẽ gọi cậu.”

Mặc Dương gật đầu. Sau đó, bước vào Thế Giới Mộng Tưởng.

Khi cậu tiến vào Thế Giới Mộng Tưởng, những thợ săn đuổi theo cậu cũng đã tìm được khách sạn nhỏ nơi cậu ở trước đó. Đáng tiếc, vẫn chậm một bước.

Tống Khắc Phong nghe bà chủ nói vị khách này vừa mới rời đi, ánh mắt trầm xuống, sau khi suy nghĩ một hồi lâu, hắn nói: "Đi giám sát tất cả các con đường ra khỏi thành phố, kiểm tra thêm danh sách hành khách của xe lửa với ô tô. Có lẽ cậu ta vẫn chưa ra khỏi thị trấn.”



Sau khi bước vào Thế Giới Mộng Tưởng, Mặc Dương trực tiếp bắt đầu trò chơi học đường của mình.

Tốc độ của cậu rất nhanh cũng không làm chậm trễ thời gian đọc bài buổi sáng, nhìn thấy cậu đến, Phùng Ngọc ngồi phía trước cậu cực kỳ vui vẻ mà quay đầu lại: "A Khuyển cậu đến rồi, cậu đi đâu ăn cơm vậy? Tớ đi tìm mãi mà không thấy cậu? Tớ còn tưởng rằng cậu giống Tống Ngạo Thiên lớp bên cạnh không đến đây được cơ.”

Mặc Dương nghe được tên Tống Ngạo Thiên thì cau mày, cậu liếc mắt nhìn bạn cùng bàn đang nghiêm túc đọc bài. Hỏi Phùng Ngọc: "Tống Ngạo Thiên bị làm sao vậy?”

Phùng Ngọc cười khúc khích vài tiếng, sau đó kề sát môi mình bên tai Mặc Dương, cố ý dùng cánh môi chạm lỗ tai Mặc Dương, lúc cậu chịu không nổi muốn cách ra, thì mới thổi một hơi nhẹ nhàng nói: "Ái chà, đêm qua bên cạnh có tiếng động lớn như vậy mà cậu cũng không nghe thấy luôn!"

“Ha ha ha, Tống Ngạo Thiên chắc chắn đã bị ba tiểu yêu tinh kia làm cho không xuống được giường rồi. Lúc tớ đi ăn sáng còn nhìn thấy tiểu yêu tinh Chu Bình ở căn tin ăn cơm với vẻ mặt phơi phới, thỏa mãn nữa cơ, còn nói là muốn mang cơm về cho Ngạo Thiên nhà cậu ta.”

Mấy lời Phùng Ngọc nói cực kỳ mập mờ và đặc sắc, nhưng lọt đến tai bạn học Dương Hắc Khuyển đúng vô cùng khϊếp sợ.

Lúc trước Bạch Hồ nói "bốn người bọn họ phải chung sống với nhau vui vẻ hòa thuận" cậu đã cảm thấy đây chắc chắn là một cái hố, hiện tại mới chỉ có qua mấy ngày mà? Tống Ngạo Thiên bị trầy xước còn chưa lành? Mấy người kia đã bắt đầu xoay Tống Ngạo Thiên rồi? Không biết Tống Ngạo Thiên sẽ cảm thấy thế nào, chắc giữa trưa cậu trở về phòng ngủ nhìn một cái mới được.

Sau đó, cậu tự dưng nghĩ tới những bức ảnh khó có thể miêu tả mà mình từng nhìn thấy bởi vì vận động trên giường mà đột nhiên tử vong, cả người đều cảm thấy không ổn.

Eo ôi, chuyện này quá đáng sợ.

Phùng Ngọc thấy mặt Mặc Dương vừa đỏ vừa trắng, đột nhiên đưa tay sờ cằm cậu, nhìn trái nhìn phải, trong mắt lóe lên một thứ ánh sáng nào đó khiến người ta kinh hãi: "Ôi chao, A Khuyển, càng nhìn cậu càng thấy dễ nhìn, nếu như cậu ngủ chung với tớ, tớ có thể cũng sẽ sống chết không muốn xuống giường đấy.”

Dương Hắc Khuyển: "!”

Người này mang vẻ mặt búp bê sao lại lưu manh vậy!

Mặc Dương bực bội trong lòng, trên mặt lại vô cùng bình tĩnh: "Này, chắc chắn buổi tối cậu lại chơi game suốt đêm. Quay lên nhanh đi, chủ nhiệm đến rồi kìa.”

Phùng Ngọc không cam lòng còn muốn quay xuống một chút nữa, bạn học bên cạnh vẫn cúi đầu giống như đang nghiêm túc đọc sách không nói lời thừa nào: "Nếu như tôi đoán không sai, hôm nay chủ nhiệm chắc là sẽ phát bài kiểm tra sinh học lần trước. Người nào đó lần đó hình như nộp tờ giấy trắng, tôi cảm thấy bây giờ cậu quay lại bày ra dáng vẻ nghiêm túc có thể gia tăng chút thiện cảm với chủ nhiệm đấy.”

Phùng Ngọc xém chút nữa không đứng dậy nổi, cậu ta hung hăng trừng mắt nhìn Một Bạch Hoàn, khịt mũi một cái rồi xoay người lên.

Mặc Dương thở ra một hơi đang muốn cảm ơn, tên này lại tiếp tục nói một câu: "Cậu cũng đừng nói nữa, cậu thi nhiều nhất cũng chỉ được 79 điểm thôi.”

Dương Hắc Khuyển: "..."

Một Bạch Hoàn vừa gật vừa lắc đầu: "Lúc đó tôi cũng không che bài thi, thế mà cậu thi không được 80 điểm.”

Dương Hắc Khuyển: "..."

"Cậu thực sự đã học đại học sao?"

Dương Hắc Khuyển không thể nhịn được nữa, bên ngoài cười nhưng lòng không cười: "Tiến sĩ sinh học giỏi quá đi. Bị cậu nói trúng rồi, hồi nhỏ nhà tôi cực kỳ nghèo, phía trên có hai anh trai, một chị gái, phía dưới còn có một em trai, một em giá, tôi con thứ tư, mỗi ngày nuôi heo, trồng rau, nhổ cỏ, thỉnh thoảng may túi thơm nhỏ bán lấy tiền, duy trì đến năm lớp năm tiểu học thì bỏ học.”

"Nghĩ lại mới thấy thật không dễ dàng gì để tôi có thể sống cho đến ngày hôm nay. Tôi khổ quá đi.”

Một Bạch Hoàn: "..." Tí nữa đã tin mấy lời ba hoa của cậu.

“... Tổng giám đốc Mặc, nhìn tôi giống tên thiểu năng dễ bị lừa gạt lắm à?”

Mặc Dương bị gọi trúng thân phận cũng không kinh ngạc: "Nào có đâu. Cậu là tiến sĩ có bằng kép cả sinh học và y học, còn là nhà nghiên cứu đặc biệt, phó viện trưởng viện nghiên cứu, nếu cậu bị thiểu năng trí tuệ, cả thiên hạ này chắc phải có 99% đều là thiểu năng đấy.”

Hoán Một dừng lại một chút, sau đó nhếch khóe miệng cười sung sướиɠ.

Sau đó, họ lại bắt đầu "nhiệt tình và tập trung đối mặt với nhau" như thể bất cứ ai rời mắt thì sẽ thua vậy.

“Bạn học Dương Hắc Khuyển và Một Bạch Hoàn!"

"Hai người các em như thế nào lại bắt đầu nhìn nhau trìu mến rồi! Vào lớp năm phút rồi mau thu hồi trái tim thiếu niên xao động của các em lại! Nhìn vào bảng đen, tôi bắt đầu nói đến phần trọng tâm rồi!”

Trong nháy mắt này, bạn học Dương Hắc Khuyển và Một Bạch Hoàn nhận được ánh mắt chăm chú từ bốn phương tám hướng. Cùng với ánh mắt phức tạp đến từ đối tượng thu phục … dấu hiệu độ thiện cảm đang giảm dần.

Dương Hắc Khuyển: "..." Mệt tâm quá đi, tôi muốn đổi chỗ ngồi.

Hơn nữa, môn ngữ văn của chủ nhiệm là tự học hả? Ánh nhìn trìu mến và trái tim xao động có thể dùng trong trường hợp này hả!

Tác giả có lời muốn nói: Bình thường khi Một Bạch Hoàn và Dương Hắc Khuyển đối mặt, ai chớp mắt trước sẽ tự động nằm xuống và thành kẻ yếu.

Dương Hắc Khuyển: …

Cậu có tin tôi có thể trừng mắt cả ngày không?

Một Bạch Hoàn: …

Mỉm cười tủm tỉm.

Hử, ha ha ha mỗi lần tôi viết đều không dừng lại được. Khụ khụ, sau khi tham gia tôi sẽ làm nhiều hơn, moah <3.