Chương 18

Mặc Dương không hề quan tâm tới mặt mũi, cha cậu từng dạy, một doanh nhân thành công không cần mặt mũi. Tuy rằng điểm này cậu với cha đều không hoàn toàn làm được, thế nhưng dù gì cũng là tu luyện thành công.

Chẳng qua sau khi bán đi bốn mươi mớ rau xà lách, cậu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề bèn hỏi người hàng xóm có giá trị sinh mệnh giống mình: "Cậu mua rau xà lách để làm gì? Chẳng lẽ cậu biết nấu cơm?”

Hoán Một cảm thấy biết nấu ăn thì có gì đáng ngạc nhiên, anh nhìn Mặc Dương: "Chứ còn làm gì, cắt chúng thành lát để nghiên cứu sao?”

Mặc Dương nghĩ đến hai đĩa thành phẩm thất bại đen tối kia của mình, cậu ra vẻ không thể tin nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hàng xóm của mình một phen: "Tôi hỏi này, cậu biết cầm dao sao? Biết cầm chảo sao?” Cái loại gà yếu như cậu mà làm đầu bếp á, đây là một sự sỉ nhục đối với hình thể và năng lực của đầu bếp!

Nét mặt nghi ngờ của Mặc Dương hoàn toàn không bị che giấu, Hoán Một nhìn thấy quả thực muốn bật cười.

"Bạn học Hắc Khuyển, cậu có thể động não một chút được không? Đây là Thế Giới Mộng Tưởng. Nói ngắn gọn chính là dùng đầu óc để ảo tưởng ra tất cả mọi thứ, ban đầu người chỉ dẫn đã nói với cậu rằng cậu chính là Chúa sáng thế cường đại, về sau không gì không làm được. Thế thì nấu một bữa cơm còn cần phải động tay sao?”

Mặc Dương hoài nghi nhìn anh.

Hoán Một dứt khoát mở cửa cho cậu vào căn nhà gỗ của mình.

Khoảnh khắc Mặc Dương nhấc chân bước vào nhà, 009 từ trong nhà lao ra đánh nhau với 006 vẫn luôn ẩn bên cạnh cậu.

Mặc Dương trợn trắng mắt lười quản.

Sau đó cậu nhìn thấy con gà yếu Hoán Một chỉ có 10 điểm giá trị sinh mệnh ngồi trên bàn ăn, anh không làm bất cứ gì cả, nồi niêu xoong chảo bên cạnh bỗng nhiên tự động bay lên, giống như bị một bàn tay vô hình bắt lấy, bắt đầu quá trình rửa rau, thái rau, cuối cùng xào rau ra khỏi nồi.

“...Còn có thể chơi như thế này sao!" Một hồi lâu sau Mặc Dương mới không thể tin được mà thốt lên.

Sau đó đĩa rau xà lách xào đẹp mắt kia được một bàn tay vô hình bưng lên bàn ăn, Hoán Một đắc ý nhướng mày nhìn về phía Mặc Dương, dùng ngón tay thon dài chỉ vào đầu: "Làm hàng xóm kiêm bạn cùng bàn, tôi cho cậu một gợi ý. Ở đây, tinh thần lực của cậu quyết định tất cả mọi thứ. Chứ không phải xá© ŧᏂịŧ. Ngẫm lại lý do người chỉ dẫn sống chết muốn đi theo cậu đi. Nó đánh số từ trước, dẫu gì cũng không thể chọn một con gà yếu được.”

Mặc Dương nheo mắt lại. Sau đó dường như thoáng cái cậu đã hiểu ra rất nhiều thứ, đó đều là mấu chốt cậu xem nhẹ lúc trước.

"Chậc, suýt nữa đi theo kịch bản rồi."

Mặc Dương nhìn chằm chằm vào đĩa rau xà lách kia, ước chừng vài giây sau, đĩa rau xà lách xiêu vẹo bay lên. Thế nhưng rất nhanh nó lại rơi xuống, mà Mặc Dương lại đã cảm thấy đau đầu vô cùng.

Cậu phát hiện tinh thần lực của mình trong thời gian ngắn như vậy đã từ 8 điểm trở thành 7 điểm.

Hiển nhiên dùng tinh thần lực khống chế hết thảy ở trong Thế Giới Mộng Tưởng là khả thi, nhưng cùng với đó, làm như vậy sẽ vô cùng hao phí tinh thần lực. Cậu chỉ bê một cái đĩa đã tiêu hao 1 điểm tinh thần lực, nhưng tên đối diện thoạt nhìn như con gà yếu này lại dùng tinh thần lực làm hẳn một đĩa rau xà lách! Cậu ta phải hao phí bao nhiêu tinh thần lực chứ?

"Mạo muội hỏi một chút, tinh thần lực của cậu là bao nhiêu?"

Hoán Một tựa vào ghế, khóe miệng cong lên, úp mở như khúc dạo đầu: "Bí mật. Nhưng tôi có thể nói cho cậu biết làm đĩa thức ăn này tốn 5 điểm tinh thần lực.”

"Sau đó tôi có thể kiếm được năm trăm đồng Mộng Tưởng. Đĩa rau xà lách này có thể bổ sung mười giá trị sinh mệnh, thời hạn sử dụng hai ngày.”

Mặc Dương: "..."

"Nhưng mà giá trị của rau xà lách xào cũng bình thường thôi. Trước đây tôi mua một quả cà chua và hai quả trứng, làm ra một đĩa trứng xào cà chua, bán được một ngàn rưỡi đồng Mộng Tưởng. Đĩa trứng xào cà chua ấy có thể bổ sung 30 giá trị sinh mệnh với cả trạng thái sung sướиɠ, có thể nói là đỉnh cao. Tiếc là gần đây không có ai bán trứng.”

Mặc Dương: "..." Thì ra tên ngốc giàu có trước đó bỏ ra năm mươi đồng Mộng Tưởng mua cà chua chính là cậu à?

Hoán Một nhìn thanh niên đối diện sắc mặt càng ngày càng đen, tâm trạng càng ngày càng tốt. Từ khi trở thành “người thực vật” nằm lì trên giường, anh đã không còn thấy ánh mắt hâm mộ ghen tị này nữa, vì thế anh không ngại thể hiện một chút: "Nếu như cậu về xem bảng xếp hạng máy tính, hiện tại tôi đang nằm trên bảng xếp hạng tỷ phú của Thế Giới Mộng Tưởng, đứng thứ ba.”

Mặc Dương: "..." Đủ rồi, câm miệng đi. Nếu không tôi sẽ vung ghế lên cướp bóc đấy.

Mắt thấy hàng xóm đối diện ngồi cùng bàn sắp bùng nổ, bạn học Một Bạch Hoàn định an ủi cậu qua loa, người có thiên phú luôn khác người bình thường, Hoán Một thấy hàng xóm ngồi cùng bàn của mình thở ra một hơi rất dứt khoát rồi đứng lên.

"Hôm nay cảm ơn cậu. Coi như tôi nợ cậu một ân tình. Sau này sẽ trả lại cho cậu.”

"Tôi có việc quan trọng phải làm, đi trước đây."

Hoán Một ngước mắt lên nhìn cậu, nhìn thấy đôi mắt phượng kinh người của người này, bên trong chứa đựng đầy sự tự tin và quyết tâm. Anh dừng một chút, dường như nghĩ đến cái gì đó, tâm trạng càng tốt hơn: "Vậy thì hẹn gặp lại vào ngày mai."

Mặc Dương nhếch khóe miệng cười: "Ngày mai gặp lại.”

Mặc Dương nhanh chóng đi ra khỏi nhà Một Bạch Hoàn. Sau đó cậu đi thẳng đến bãi câu cá của biệt uyển Tử Vi, 006 kéo theo cái thân hình cầu chất đầy vết thương mà nó vừa mới đại chiến đi theo phía sau ký chủ nhà mình, bất lực hỏi:

[Ký chủ à, giờ đã nửa đêm rồi, sao cậu còn đi câu cá?]

Mặc Dương cười một tiếng: "Không có gì, chỉ là muốn xem một trong những sở thích của tao ở hiện thực như thế nào trong Thế Giới Mộng Tưởng thôi.”

Nếu như cậu suy đoán thành công, vậy thì sau này cậu sẽ không thiếu một tấm thẻ biến hóa ẩn thân nữa.

006 không hiểu, nhưng không biết tại sao nó cảm thấy như mình có thể sẽ chứng kiến một phép lạ.

Lúc đánh nhau nghe 009 vừa khóc vừa cười nói nó ký chủ nhà nó vừa trâu bò vừa đáng sợ, khiến nó vừa đau đớn vừa vui sướиɠ, băng hỏa lưỡng trọng thiên sắp tinh phân hết. 006 nghĩ rằng ký chủ của nó tuy rất thông minh nhưng vẫn tuân thủ các quy tắc trong Thế Giới Mộng Tưởng, nhưng bây giờ không hiểu sao nó hơi sợ mình sẽ tự vả. Luôn cảm thấy sau khi ký chủ tiếp xúc với ký chủ của 009, cậu bị bật một công tắc kỳ quái!

Sau đó, 006 nghe thấy ký chủ hỏi nó.

"Các loài cá trong Thế Giới Mộng Tưởng có giống trong thế giới thực không? Có thứ gì thần kỳ như nàng tiên cá hay cá kim long gì đấy không?”

[À, Thế Giới Mộng Tưởng đương nhiên phải trâu bò hơn chứ! Tất cả các loài cá trong thế giới thực đều câu được trong Thế Giới Mộng Tưởng. Hơn nữa chỉ cần cấp bậc câu cá của cậu cao, cậu có thể câu được cá lớn hơn, hữu ích hơn, lợi hại hơn và thần kỳ hơn! Nàng tiên cá ư, tất nhiên cũng có thể câu được!]

[Chỉ cần cậu có thể nghĩ ra, Thế Giới Mộng Tưởng có thể giúp cậu thực hiện được!]

Mặc Dương nở nụ cười.

Năm phút sau, cậu câu được một con cá chép bình thường một cân hai lạng.

Năm phút nữa, cậu câu được một con cá trắm cỏ sáu cân bốn lạng.

Lại qua năm phút, một con cá rô hai cân bảy lạng bị mắc câu.

Sau đó là tôm sông, cua sông, lươn, cá đen lần lượt mắc câu.

Đến cuối cùng, 006 trợn mắt há hốc mồm nhìn ký chủ nhà mình đột nhiên câu được từ trong hồ một cái rương gỗ nhỏ cũ nát, sau đó cậu mở rương gỗ ra, lấy từ bên trong một khối đầu chó vàng và... Một thẻ Thế Giới Mộng Tưởng màu đỏ, đặc biệt rực rỡ trong bóng đêm!

[Tôi, tôi, tôi, tôi, tôi, mẹ nó! Ký chủ! Sao cậu có thể thế nàyyyyyyy? Vì sao cậu có thể lập tức câu được rất nhiều cá, lại còn câu được thẻ hả! Việc này thật không khoa học!]

Mặc Dương xách theo thùng tôm cá của mình, trong túi có đầu chó vàng và thẻ biến hóa màu đỏ cấp một cười cực kỳ tự nhiên: "Câu cá ấy à, trước đây tao từng là quán quân giải đấu chuyên nghiệp đấy. Hơn nữa, câu được cái rương thì sao chứ? Trong thế giới thực tao còn câu được xác chết cơ. Có gì mà ngạc nhiên đến vậy.”

006 quả thực muốn điên lên, với tốc độ này kiếm được rất nhiều tiền, nó có thể thu rất nhiều sung sướиɠ. Hơn nữa ký chủ đột nhiên lợi hại phản khoa học này như thể muốn khiêu chiến thế giới kinh dị khiến toàn thân nó cảm thấy không ổn lắm. Bấy giờ nó rốt cuộc đã hiểu được cảm giác vừa đau vừa sảng khoái mà 009 nói, thật sự là... Aaaaaaaa, rất rối trí!

Mặc Dương câu cá hai tiếng đồng hồ khiến tinh thần lực bị tiêu hao chỉ còn lại 1 điểm.

Lúc này cậu hiếm khi cảm nhận được cảm giác đau đầu như muốn nứt ra, thần kinh đều kêu gào đau đớn. Cậu biết cảm giác này là di chứng do sử dụng tinh thần lực quá độ, trong thời gian chạy trốn gần một tháng, gần như mỗi ngày cậu đều bị cảm giác này bủa vây. Nhưng sau khi tiến vào Thế Giới Mộng Tưởng, cậu an nhàn hơn hẳn, cho dù mỗi ngày cậu đều nhắc nhở mình không được chìm sâu vào nó, nhưng Thế Giới Mộng Tưởng thật sự quá đỗi bình thản, khiến cậu theo bản năng muốn hưởng thụ.

Mặc Dương cố nén sự khó chịu của đại não, đặt bảy con cá tôm cua mình câu được lên trên thị trường giao dịch giữa người chơi, rất nhanh cậu đã thu được ba ngàn ba trăm đồng Mộng Tưởng. Cậu liếc mắt nhìn bảng xếp hạng máy tính mở, phát hiện mình đã tiến vào top 100 trong bảng xếp hạng tỷ phú. Cậu mỉm cười, bắt đầu từ giờ trở đi, chỉ cần cậu nghĩ là có thể dùng tốc độ cực nhanh để tiến vào top 10 bảng xếp hạng, thậm chí có thể cao hơn. Cậu nhìn lên ba người dẫn đầu, cụ thể là "Richard: 15880 đồng Mộng Tưởng", "Abraham: 12350 đồng Mộng Tưởng" và "Một Bạch Hoàn: 9999 đồng Mộng Tưởng."

Mặc Dương nhìn chằm chằm ba chữ Một Bạch Hoàn một lát rồi mới lên giường nhắm mắt ngủ.

Một Bạch Hoàn, Hoán Một. Biệt uyển Tử Vi. Cố vấn tiến sĩ. Giá trị sinh mệnh cực thấp. Có lẽ có thêm nấu ăn rất tốt.

Cậu nghĩ, nếu như may mắn thì trưa mai là cậu có thể tra ra tên này rốt cuộc là thần thánh phương nào ở thế giới thực.

Sau đó thì sao? Khà khà, đến lúc đó nói tiếp.