Chương 11

Trong âm thanh tập thể dục theo đài đầy nghiêm túc kia xen lẫn tiếng nhạc sinh động, đồng thời phá vỡ bầu không khí giằng co giữa Mặc Dương và Hoán Một.

Vốn dĩ cả hai người đều sửng sốt, sau đó thì từng người bật cười. Dường như khi ngoại hình trở về lúc mười tám tuổi, tâm lý của bọn họ cũng trở nên ấu trĩ. Thậm chí còn trào phúng người khác và háo thắng.

Tổng giám đốc/ tiểu thuyết gia Mặc cảm thấy bản thân không thể so đo nhiều như thế với một ma ốm, trực tiếp nói sang chuyện khác: “Tóm lại, bây giờ điều tôi có thể nhắc nhở cậu là đừng vội cày đầy thiện cảm của mục tiêu công lược, hãy kiếm nhiều tiền hơn, đồng thời duy trì thanh tích học tập tốt, như vậy hẳn là sẽ có lợi với trò chơi của chúng ta.”

"Còn nữa, tốt nhất đừng chọn nhiều hơn hai đối tượng công lược một lần, nếu không sẽ rất dễ không thể ứng phó nổi. Giống như thân mật với người khác trước mặt đối tượng công lược sẽ bị thiện cảm. Cứ nhiều lần như vậy, nếu làm không tốt có thể khiến đối tượng công lược hắc hoá. Tôi vẫn chưa tìm ra những việc khác cần chú ý, sau khi tìm ra tôi sẽ nói với cậu.Mặc dù chúng ta vốn không quen biết, nhưng suy cho cùng cũng đến từ một nơi. Tôi không hy vọng chúng ta coi nhau như kẻ thù mà đối địch, như thế thật không sáng suốt.”

Hoán Một cũng khẽ gật đầu, dường như đồng ý với cách nói của cậu: "Nói một chút về phát hiện của tôi rồi cùng phân tích."

"Điều kiện qua cửa của tôi là thành công công lược tùy ý một, hai, ba đối tượng công lược trở lên, vượt qua một người không thể bị phát hiện gian lận. Hơn nữa, tôi không thể để mình chết trước khi qua cửa trò chơi."

"Cho đến nay, tôi có ba đối tượng có thể công lược. Cậu, Âu Dương Sóc, Phùng Ngọc. Có điều, tôi nghi ngờ liệu hai người sau có thể để cho tôi công lược. Dù sao bây giờ giá trị thiện cảm của hai người họ với cậu rõ ràng cao hơn một chút. Tiếp theo, tôi sẽ tiến hành một số thí nghiệm để chứng minh những suy đoán trong đầu."

"Mặt khác, nếu đối tượng công lược của hai chúng ta trùng nhau, thì chúng ta phải suy xét đến những người khác trong phó bản trò chơi này. Đối tượng công lược của bọn họ có trùng với đối tượng của chúng ta không? Một khi số lượng người chơi trong trò chơi vượt quá số lượng đối tượng công lược, như thế... Sẽ có người qua cửa thất bại. Vì không để bản thân thất bại, cuộc cạnh tranh ác liệt rồi sẽ bắt đầu. Bởi vì thế, tôi có thể sẽ là người đầu tiên bị tấn công. Đó là lý do tại sao tôi lại có điều kiện kèm theo “Sẽ không tử vong trước khi qua cửa thành công.”

Giọng điệu Đoạn Một vô cùng bình tĩnh, cho dù là lúc nói về bản thân cũng không có xíu tình cảm dư thừa nào. Như thể anh không hề quan tâm đến sống chết của bản thân. Lúc này Mặc Dương mới chú ý tới người chơi ngồi cùng bàn của mình, mặc dù sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn như gió thổi là ngã, nhưng lại có một đôi mắt hoa đào thâm thúy đen nháy, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng tái nhợt và khí chất lạnh lùng cấm dục có thể gọi là tuyệt phối.

Không thể không nói, Một Bạch Hoàn lớn lên có một khuôn mặt tuấn tú, tỉ lệ hoàn hảo.

Bình thường thì những người đẹp nhợt nhạt và yếu đuối đều vô cùng có khả năng khơi dậy mong muốn được bảo vệ của đàn ông. Nhưng người trước mặt đi phải đi chầm chậm, đi từng bước, lại không hề làm cho người ta cảm thấy "yếu đuối" chút nào. Ánh mắt và động tác tuỳ ý của anh đều đang nói... Cho dù bây giờ anh chiến đấu với năm tên cặn bã thì cũng có thể giẫm nát đám kiến các người.

“... Lúc cậu không bị ốm, nhất định là rất bị ghét.” Giọng điệu của Mặc Dương trung thực ung dung.

Hoán Một nhướng mày nhướng mày: "Không phải, lúc trước tôi chưa xảy ra chuyện, mọi người đều không hận tôi, bọn họ kính trọng đi theo tôi."

Mặc Dương: "Ồ."

"Cậu thật giỏi nha."

Giọng điệu dáng vẻ kiêu ngạo như thể đó là điều hiển nhiên như vậy suýt chút nửa Mặc Dương đã cho rằng bạn cùng bàn của cậu là một vị tổng thống hoặc là Quốc vương bệ hạ. Thậm chí còn phách lối hơn cả cậu.

Hoán Một không quan tâm đến người có đôi mắt phượng đang mang vẻ mặt khoác lác, tiếp tục nói về suy nghĩ của bản thân: "Theo những gì tôi vừa giải thích, độ khó của trò chơi này sẽ tăng dần lên, nhưng bởi vì đây là trò chơi đầu tiên của chúng, trò chơi thất bại nhất định sẽ giảm sự tích cực và đề cao cảnh giác của chúng ta, điều này là trái với ý nghĩ của thế giới lớn, vì vậy tôi có thể giả thuyết trò chơi lần này của chúng ta sẽ thành công vượt qua dù chúng ta có bị giày vò đến mức nào, tất cả những hành vi sai lầm cần bị trừng phạt sẽ trở thành giá trị hình phạt tối thiểu, tôi có một ý tưởng..."

Mặc Dương cẩn thận lắng nghe, chuẩn bị tiếp tục nghe anh nói, kết quả là những gì bạn cùng bàn nói ra đều biến thành dấu sao...

Hoán Một: "Chúng ta có **********." Bất kể từ nào sai lầm đều bị như thế.

Mặc Dương kinh ngạc: “Lần đầu tiên tôi thấy có dấu sao phun ra từ miệng người!” Thế giới trò chơi này cũng biết chơi quá đi.

Hoán Một: "Bỏ đi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên." Lúc anh và 009 suy đoán những mấu chốt vấn đề liên quan đến Thế Giới Mộng Tưởng đều sẽ như vậy, trực tiếp cho ngăn cách anh hoặc có thể xáo trộn cuộc so tài. Như thể làm như vậy thì có thể ngăn cản anh suy đoán và không tiết lộ bí mật.

Xùy

Đám người ngoài hành tinh tự cho mình là đúng.

Mặc Dương nhìn bạn cùng bàn lại lộ ra ánh mắt khinh bỉ: “Mấy người đều là đồ thiểu năng”, lần này cậu thật sự tò mò về thân phận của bạn cùng bàn. Có thể nói ra gì đó khiến thế giới chủ động che đậy, cho thấy anh đã nắm được điểm mấu chốt. Mà điểm mấu chốt này có lẽ rất có lợi cho người chơi như bọn họ, nhưng lại không có lợi cho bản thân trò chơi, cho nên bọn họ bị ngăn lại không thể tự nói ra.

Nghĩ đến việc có thể bắt được điểm yếu trong thế giới trò chơi, tiểu thuyết gia Mặc vô cùng kích động, gõ ngón tay lên bàn, cẩn thận suy nghĩ về những lời Hoán Một đã nói, cuối cùng hai mắt sáng lên: “Có phải cậu muốn nói, chúng ta đang ở trong tình huống mức trừng phạt nhẹ nhất, dò xét ngọn nguồn các loại thí nghiệm****** (điều kiện ẩn của trò chơi)? Chẳng hạn như tôi gian lận thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Hoán Một Vạn thấy lúc Mặc Dương nói bị chặn dấu hoa thị, khóe miệng cong lên, nghe đến câu cuối cùng, lại nhướng mày: “Tôi... Không kiến nghị cậu thử chơi lớn như vậy.”

"Dù sao ngoại trừ tôi và cậu, chắc chắn vẫn còn những người chơi khác. Quan sát kĩ càng một chút, hẳn là có thể tìm thấy.”

Mặc Dương cũng gật đầu: “Cậu nói đúng.” Bãi Tu La vốn đã rất thê thảm, nếu như gian lận bị bắt ngay tại chỗ, cho dù trò chơi giảm nhẹ hình phạt thì chắc chắn cũng không khiến người ta vui vẻ nổi. Hay là cứ quan sát xem những người chơi khác lựa chọn như thế nào trước vậy.

Hai người họ đã dành toàn bộ thời gian nghỉ giữa các tiết học để trao đổi một số quan điểm về Thế Giới Mộng Tưởng và một số thái độ đối với thế giới trò chơi này, sau khi cả phun ra vài dấu hoa thị để che giấu thì im lặng. Dù sao thì thời gian để hai người họ tiến vào Thế Giới Mộng Tưởng hay Thế Giới Trò Chơi đều quá ít. Muốn biết nhiều hơn, vẫn là chờ bọn họ phát hiện ra nhiều hơn nữa rồi lại thảo luận tiếp.

Nhưng Mặc Dương vẫn vô cùng vui vẻ. Từ cuộc trò chuyện vừa rồi với bạn cùng bàn, cậu có thể xác định hai người họ có cùng cách nhìn về Thế Giới Mộng Tưởng, hơn nữa cậu chưa từng gặp ai có thể hiểu mọi điều anh nói trong vài giây và trả lời cậu. Trong nửa năm, cậu điều tra chân tướng cái chết của cha, đi gϊếŧ người báo thù, lại lưu vong đến Thế Giới Mộng Tưởng. Hầu như cậu không giao tiếp với ai đàng hoàng, đến mức trạng thái tinh thần của cậu vô cùng âm trầm tàn bạo, tràn ngập năng lượng tiêu cực.

Mà bây giờ cậu cảm thấy những năng lượng tiêu cực đó đã bị loại trừ đi rất nhiều, thậm chí Mặc Dương nhìn người bạn cùng bàn mới với ánh mắt đầy thân thiện và yêu thích.

Mặc dù Hoán Một không biểu hiện rõ ràng như Mặc Dương, nhưng ánh mắt của anh lại hiếm thấy mà điềm đạm thoải mái. Sau cú sốc thí nghiệm thất bại dẫn đến bại liệt, anh chỉ có thể nằm trên giường như người chết trong cả năm, rõ ràng đại não anh có thể nghe thấy họ trao đổi và nói chuyện, nhưng ta không có cách nào điều khiển cơ thể bản thân, mặc dù anh hưởng thụ sự cô đơn, nhưng không thể làm thí nghiệm, không thể phẫu thuật càng không thể nghiên cứu các loại phương pháp gϊếŧ người mà anh hứng thú để giải tỏa, lâu ngày tâm trạng của anh thay đổi là đương nhiên.

Có ai không có một chút suy nghĩ tiêu cực đâu nào? May thay, trước khi anh ta hoàn toàn thay đổi, anh đã thấy được Thế Giới Mộng Tưởng cho phép anh dành thời gian để nghiên cứu, và bây giờ anh đã gặp một người thú vị. Anh thấy khóe mắt chân mày của Mặc Dương đều cong lên, dáng vẻ ánh mắt thân thiện vui vẻ, anh thấy đối tượng công lượng này tốt hơn hai người trước đó rất nhiều. Ít nhất khi nhìn vào mặt vẻ của Mặc Dương, khóe mắt nhướng mày, cảm thấy mục tiêu chiến lược này tốt hơn hai người kia rất nhiều. Ít nhất thì nhìn rất thuận mắt.

Sau đó, lúc bầu không khí đang phù hợp, hai người cùng lúc nhìn thấy màn hình trong suốt trước mặt.

[Thiện cảm với Một Bạch Hoàn +6, giá trị thiện cảm: 6.]

[Thiện cảm với Dương Hắc Khuyển +10, giá trị thiện cảm 10.]

Dương Hắc Khuyển và Một Bạch Hoàn: "..."

Đột nhiên Mặc Dương nói: “Thiện cảm của tôi đối với cậu tăng bao nhiêu?”

Hoán Một dừng một chút, tinh tế cảm thấy vấn đề này có hố: "Tăng thêm 10?"

Một giây sau, Mặc Dương đen mặt, sau đó Hoán Một lại nhận được tin nhắn trên màn hình nữa.

[Thiện cảm với Dương Hắc Khuyển -4, giá trị thiện cảm 6.]

Hoán Một: "..."

"Vậy bây giờ?"

Hoán Một khẽ thở dài: "Đã thành 6."

Lúc này Mặc Dương mới vui vẻ: "Đúng, như vậy mới công bằng."

Trong lòng Hoán Một cười khổ, chẳng lẽ vừa rồi độ thiện cảm của anh với cậu tăng thêm 6? Sau đó bạn học Dương Hắc Khuyển không vui?

"Thành thật mà nói, nếu số hóa tất cả thiện cảm với người khác, giá trị tối đa là 100. Những người có giá trị thiện cảm với tôi vượt quá 20 có thể đếm trên đầu ngón tay.” Ngụ ý, thoáng cái tăng lên 6 đã là tốt lắm rồi.

Mặc Dương lườm một cái, rõ ràng là không tin.

"Hiện tại, chúng ta xem như là đồng minh tạm thời, tự mình chú ý tình tình. nếu phát hiện ra điều gì thì lập tức liên lạc trao đổi. Buổi tư học tối nay tôi sẽ ra ngoài tìm việc làm công, 600 tệ một tháng thật sự quá nghèo, làm việc gì cũng bó tay bó chân.

Mặc dù Hoán Một cũng muốn ra ngoài xem tình hình, nhưng cơ thể anh quá yếu. Vì vậy anh lật xem những sách giáo khoa cấp ba này, cuối cùng nói với Mặc Dương: “Vậy khi cậu trở về, tôi có thể dạy bù cho cậu, coi như trao đổi tin tức.”

Mặc Dương nhướng mày: "Cậu dạy thêm cho tôi? Chẳng lẽ cậu là giáo viên đại học?"

Hoán Một cười: "Khá tốt, trước kia làm giáo viên hướng dẫn nghiên cứu sinh tiến sĩ.”

Mặc Dương một lần nữa khϊếp sợ nhìn bạn cùng bàn, đột nhiên mở miệng hỏi: "Cho nên, ngài bao nhiêu tuổi? Trở lại tuổi mười tám có cảm giác gì?"

Tiến sĩ Hoán còn chưa qua sinh nhật ba mươi tuổi: "..."

"Rất tốt, cảm thấy tràn trề sức lực, có thể sống thêm năm trăm năm."

Mặc Dương: "..." Vừa đi vừa thở hổn hển như vậy mà cảm thấy toàn thân tràn trề sức lực, trong hiện thực là kiểu gì nữa? Trong đầu bạn học Dương Hắc Khuyển đã hiện lên hình ảnh một học giả già nằm trên giường bệnh hấp hối.

Chẳng trách đối phương có thể tiếp thu hết những gì cậu nói, thật sự là cuộc sống từng trải vô cùng phong phú!