Chương 10

Bởi vì bị gọi tên trong giờ học, bạn học Dương Hắc Khuyển và Một Bạch Hoàn đều hết sức thành thật nghe giảng hết tiết học. Cho dù tiết học này đối với người phía trước đã quá xa xôi, đối với người phía sau thì như trò trẻ con.

Nhưng chuyện khiến cho bạn học Dương Hắc Khuyển cảm thấy hỏng bét không phải vì cậu đã quên gần hết nội dung kiến thức của lớp mười hai mà là ánh mắt sáng rực sắc bén hơn cả kiếm ở sau lưng cậu.

Bạn học Dương Hắc Khuyển rất không hiểu vì sao Âu Dương Sóc cao một tám ba, người cao lớn lại có thể ngồi ở hàng thứ ba phía sau cậu? Không sợ chắn mất tầm nhìn của các học sinh thích học tập phía sau à? Tất nhiên, thật ra bản thân trò chơi này đã không khoa học, cậu cao 1m78 lại ngồi ở hàng thứ hai, chỗ ngồi cạnh tường gần cửa sổ, cạnh lối đi, bên cạnh là bạn học Một Bạch Hoàn cao 1m83, còn trước mắt cậu là Phùng Ngọc cao 1m8 ngồi ở hàng thứ nhất, thỉnh thoảng cậu ta còn quay đầu lại cười với cậu một cái.

Mặc Dương: Họ quả thật là bốn cây cột đình ngăn chặn tầm nhìn của toàn bộ hai hàng học sinh ngồi dọc theo tường mà! Cậu muốn hỏi thử cảm tưởng của bạn học ngồi hàng thứ tư phía sau và bạn học ngồi cùng bàn Âu Dương Sóc xem, một ngày không rướn cổ lên thì có thể nhìn thấy bảng đen được mấy lần?

Mặc Dương suy nghĩ miên man, nhận lấy ánh mắt độ thiện cảm -1 của Âu Dương Sóc đằng sau, cuối cùng cũng trải qua tiết học đầu tiên rối rắm. Sau đó cậu muốn quay đầu sang thảo luận một chút suy nghĩ về Thế Giới Mộng Tưởng và điều kiện vượt qua trò chơi này với bạn bàn mới của mình, kết quả cậu vừa định quay đầu nói chuyện thì sau lưng lại bị người ta chọc một cái.

Cơ thể Mặc Dương cứng đờ, tầm mắt hoàn mỹ lướt qua khuôn mặt đang ngước mắt nhìn cậu của Một Bạch Hoàn và chuyển đến khuôn mặt của Âu Dương Sóc ngồi đằng sau.

"Sao thế?"

Lúc này ánh mắt của Âu Dương Sóc có khuôn mặt ngầu lòi tiêu chuẩn nhất đang nhìn chằm chằm cậu, không hề để ý đến ánh mắt muốn đi ra ngoài của bạn cùng ngồi cạnh tường, hỏi cậu: "Cùng đi vệ sinh không?"

Mặc Dương: "!"

Cậu quên mất nam sinh hay nữ sinh từ tiểu học đến cấp ba đều có "tình hữu nghị nhà vệ sinh"!

Nhưng cho dù cậu đã quay lại tuổi mười tám, nhưng trái tim vẫn đang hai mươi tám tuổi, đã qua cái tuổi đi vệ sinh với anh em tốt để xây dựng tình hữu nghị rồi! Giờ cậu mà đi vệ sinh với người khác thì sẽ cực kỳ không được tự nhiên luôn đấy!

"Chậc, rốt cuộc cậu có đi hay không?"

Bạn cùng bàn của Âu Dương Sóc ngầu lòi run lên, trong lòng Mặc Dương cũng... Nhảy dựng. Cậu kéo tấm bảng của Âu Dương Sóc ra, nhìn dòng độ thiện cảm -1 đỏ tươi, sau đó cậu nhanh chóng gật đầu: "Được, đi cùng nhau đi."

Cậu có thể làm gì đây, cậu cũng rất bất lực! Nếu không chấp nhận lời mời cùng đi vệ sinh, cậu tuyệt đối không nghi ngờ độ thiện cảm sẽ trực tiếp biến thành -5 hoặc thậm chí còn nhiều hơn!

Lúc Mặc Dương đồng ý, độ thiện cảm của Âu Dương Sóc cũng từ nguy hiểm -1 trực tiếp tăng lên thành 3. Hơn nữa sắc mặt vốn hơi âm trầm của anh ta cũng lập tức tươi tỉnh như sau cơn mưa trời lại nắng, khóe miệng canh ta nhếch lên rồi mới đứng dậy đi ra ngoài. Lúc này, bạn cùng bàn đáng thương của anh ta mới dám cấp tốc chạy ra ngoài, tranh thủ một chút thời gian tự do không bị chắn đường.

Khi Mặc Dương đi tới bên cạnh Phùng Ngọc, Phùng Ngọc đột nhiên ngẩng đầu: "Ơ, A Khuyển, cậu đi đâu vậy? Đi vệ sinh hả? Cùng đi nào!"

Trong lòng A Khuyển rất mệt mỏi. Cậu cảm thấy nếu cậu đồng ý nhưng làm không tốt thì sẽ bị trừ độ thiện cảm, nhưng nếu không đồng ý thì cũng sẽ bị trừ độ thiện cảm!

Cuối cùng, sau khi cân nhắc thì cậu đồng ý. Nhưng cách nói chuyện lại tương đối uyển chuyển: "Tôi đi cùng Âu Dương Sóc, cậu cũng đi cùng đi. Dù sao quan hệ giữa chúng ta cũng tốt."

Sau đó Mặc Dương ngạc nhiên phát hiện, độ thiện cảm của Phùng Ngọc đã tăng từ 4 lên 5, hơn nữa độ thiện cảm của Âu Dương Sóc cũng không giảm!

Trời đất, lần này coi như ổn rồi!

Cuối cùng cậu cũng nở một nụ cười tươi, khi cậu đang muốn đuổi kịp Âu Dương Sóc với Phùng Ngọc thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói vừa hơi yếu ớt vừa hơi lạnh lẽo.

"Bạn học Dương Hắc Khuyển, tôi cũng muốn đi vệ sinh, cậu có thể... Giúp tôi đi với được không?"

Dương Hắc Khuyển: "..." Có phải anh muốn gây chuyện đúng không?

Mặc Dương yên lặng quay đầu lại nhìn bạn cùng bàn mới của cậu, sau đó nhìn Phùng Ngọc và Âu Dương Sóc đang chờ đến mức hơi không kiên nhẫn ở phía trước, trong lòng ha ha một tiếng, lễ phép từ chối:

"Thật ngại quá bạn học Một, tôi buồn tè, không thể chờ lâu được. Nhà vệ sinh cách lớp học chúng ta không xa, cậu cứ đi chậm từng bước, không cần phải vội vàng. Cho dù cuối cùng cậu không kịp vào giờ học thì giáo viên cũng sẽ không trách cậu đâu!"

Nói xong, cậu trực tiếp quay người rời đi. Sau đó không ngoài dự đoán, cậu nhìn thấy độ thiện cảm của Một Bạch Hoàn giảm đi 1, bây giờ là 0.

Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến cậu chứ! Dù sao đối tượng công lược này là một người thật, dùng tiểu não nghĩ cũng biết công lược người thật sẽ khó hơn NPC. Chỉ cần bảo đảm bọn họ không làm hại lẫn nhau, ổn định qua cửa là được. Hơn nữa nếu làm tốt, nói không chừng cậu còn có thể cùng người này chia nhau mỗi người công lược một người Phùng Ngọc và Âu Dương Sóc một cách hợp lý, sẽ không còn xuất hiện tình trạng bi thảm người tăng, người giảm nữa.

Hơn thế nữa, Mặc Dương còn thấy ngạc nhiên khi nhận được một tin tức về độ thiện cảm khác.

[Độ thiện cảm của Phùng Ngọc +1, giá trị thiện cảm là 6. Độ thiện cảm của Âu Dương Sóc +1, giá trị thiện cảm là 4.]

Tốt lắm, sau này cậu sẽ lợi dụng điểm này nhiều hơn, nếu từ chối một người có thể tăng được thiện cảm của hai người khác thì giao dịch này quá lời.

Khó khăn lắm ba người mới vào được nhà vệ sinh nam, Mặc Dương phát hiện trong nhà vệ sinh lại không có người khác! Tiếp theo Âu Dương Sóc đứng bên trái cậu, Phùng Ngọc đứng bên phải cậu, ba người cùng nhau đứng ở trước bồn cầu, hai người kia đều hết sức tự nhiên bắt đầu kéo khóa quần, Mặc Dương hơi sơ suất, không kịp đề phòng đã bị hai cái gạch chéo làm lóe mù mắt!!!

Đệch mợ!

Đệch đệch đệch! Tại sao trò chơi này không có làm mờ! Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta là một đắc? Nhỡ cậu còn là vị thành niên thì sao?

Còn nữa, Âu Dương Sóc có cơ thể cao lớn cường tráng nên em trai anh ta lớn thì thôi, vì sao em trai của cái tên Phùng Ngọc mặt em bé kia cũng, không, nhỏ?

Bạn học Dương Hắc Khuyển trợn tròn mắt giống như sắp rơi ra.

Kết quả cậu nghe thấy một tiếng cười khẽ ở bên tai trái: "Sao thế, độ lớn của tôi khiến cậu tự cảm thấy xấu hổ à?"

Mặc Dương còn chưa kịp trả lời, bên lỗ tai phải lại nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng hoạt bát: "Ôi chao, A Khuyển, có phải cậu nhìn đến ngây người không? Không cần phải ngại ngùng đâu! Mọi người đều là con trai, cho dù của cậu nhỏ thì chúng tôi cũng sẽ không cười cậu! Ha ha ha, nhanh kéo khóa lên đi, sắp tới giờ vào lớp rồi, nếu không cậu sẽ đến muộn đó..."

Phùng Ngọc nói xong còn định giơ tay kéo khóa quần giúp bạn học Hắc Khuyển. Cho dù Mặc Dương giàu trí tưởng tượng thế nào cũng chỉ là một nhà văn kiêm tổng giám đốc thuần khiết đứng đắn, chưa từng nói tới yêu đương mà thôi. Da mặt cậu lập tức tê dại, trực tiếp quay người đi về phía bồn cầu đằng sau.

"Tự dưng tôi muốn đi nặng, hai người đi trước đi, không cần chờ tôi!" Cậu nói xong thì đóng thẳng cửa phòng vệ sinh lại, nghĩ thầm trò chơi gà cay này quả thật xong rồi! Cho dù là đối tượng công lược thì thế này cũng quá chủ động! Đây đâu phải là người chơi công lược NPC, là NPC công lược người chơi mới đúng! Cứ tiếp tục như vậy, tâm cậu lặng như nước nên còn có thể chống đỡ không 18+ đến khi qua cửa trò chơi, đổi lại là những người khác không chống đỡ nổi thì đã trực tiếp dâng hiến rồi!

Ngoài cửa vang lên một tiếng cười trầm thấp, một tiếng cười khoái trá, sau đó Mặc Dương nghe thấy có người dùng ngón trỏ gõ cửa nhà vệ sinh và giọng nói của Âu Dương Sóc truyền đến:

"Được rồi, vậy bọn tôi đi trước, cậu nhanh lên, đừng đến trễ."

Sau đó là tiếng cười ngây thơ và sang sảng đặc biệt của Phùng Ngọc: "Ha ha, A Khuyển, cậu xấu hổ quá rồi, như vậy không được đâu. Nhưng không sao, tớ thấy cậu thế này siêu dễ thương luôn! Tớ sẽ đợi cậu trở về. Hơn nữa, đừng quên là trưa nay chúng ta đi ăn súp gà hầm Tân Cương với nhau đấy!"

Khó khăn lắm mới chờ được hai người bọn họ rời đi, nhà vệ sinh hoàn toàn trở nên yên tĩnh.

Mặc Dương nhìn màn hình trong suốt trước mắt mà cảm thấy đau đớn vô cùng.

[Độ thiện cảm của Phùng Ngọc +5, giá trị thiện cảm là 11. Độ thiện cảm của Âu Dương Sóc +5, giá trị thiện cảm là 9.]

Cậu thật sự phải suy nghĩ thật kỹ một chút xem công lược như thế nào để qua cửa trò chơi, chứ bây giờ cậu cảm thấy giá trị thiện cảm cao sợ rằng sẽ có nguy hiểm, nguy hiểm đúng theo ý nghĩa, bao gồm cả trinh tiết.

Tiết học sau đó trôi qua tương đối bình tĩnh chi đến trưa. Mặc Dương không chọn đi vệ sinh lại lần nữa. Âu Dương Sóc phía sau và Phùng Ngọc phía trước cũng không làm ra chuyện tồi tệ. Hơn nữa Mặc Dương còn tìm được cơ hội tiến hành trao đổi với bạn học Một Bạch Hoàn ngồi cùng bàn cậu.

Giờ ra chơi giữa tiết thứ hai là thời gian toàn trường tập thể dục.

Cơ thể của bạn học Một Bạch Hoàn yếu ớt, không thể vận động kịch liệt nên chỉ có thể xin ở lại trong lớp, Mặc Dương cũng trực tiếp xin giáo viên chủ nhiệm ở lại trong lớp để chăm sóc bạn cùng bàn mới của cậu, thuận lợi giới thiệu cho anh một số nội quy của trường học và một số điểm cần chú ý. Chủ nhiệm lớp vui mừng đồng ý.

Tất cả mọi người đều ra ngoài hết, Mặc Dương mới thở phào nhẹ nhõm nằm gục xuống bàn. Hoán Một nghiêng đầu nhìn người bạn cùng bàn mới của anh, nhếch miệng cười: "Bị hai người theo đuổi cùng một lúc, khó chịu à?"

Mặc Dương cười nhạo một tiếng, vẫn duy trì tư thế nằm gục xuống bàn, quay đầu miễng cưỡng nhìn sang: "Cậu cho rằng cậu có thể chi lo cho bản thân mình sao? Đối tượng công lược của cậu là ai? Tin tôi đi, chờ sau khi bọn họ tiếp xúc thân mật lần đầu với cậu, cậu sẽ có ít nhất hai người bạn cùng lớp tốt bụng tích cực kè sát bên chăm sóc. Trò chơi này... Chậc."

Hoán Một nhướng mày: "Nghe cậu nói như vậy, dường như trò chơi này có không ít nguy hiểm ẩn giấu. Nhưng dựa vào việc nó là trò chơi cấp một thì điều kiện kí©h thí©ɧ nguy hiểm này chắc là tương đối khó khăn. Vậy nên thật ra không cần suy nghĩ quá nhiều, tôi đoán chỉ cần xác định rõ một mục tiêu công lược, rồi nhanh chóng công lược để cày thiện cảm thì có thể đạt được điều kiện qua cửa."

Mặc Dương nghe anh phân tích trò chơi, cũng gật đầu theo: "Nói thì nói như thế, nhưng cậu lại bỏ qua thời gian của trò chơi này. Bối cảnh nói rằng chỉ còn 112 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, có lẽ chúng ta có thể mất mười ngày để cày thiện cảm của một người đến giá trị cao nhất, nhưng thời gian còn lại thì phải làm sao? Anh cho rằng trò chơi sẽ tăng tốc thời gian cho anh? Tôi không cảm thấy trò chơi yêu đương này nhất định bắt chúng ta chơi trong 112 ngày, nhưng cũng nhất định không thể kết thúc khi độ thiện cảm đạt đến giá trị cao nhất được. Cuối cùng phải có kỳ thi tuyển sinh đại học và thay đổi kết thúc! Dựa vào kinh nghiệm và trực giác chơi trò chơi nhiều năm của tôi, một khi mục tiêu công lược đạt được giá trị thiện cảm cao nhất, những mục tiêu công lược kia chắc chắn sẽ có biến hóa. Sau đó, suy nghĩ thực tế một chút, những người trong trạng thái yêu đương cuồng nhiệt thì sẽ làm gì? Nhớ lại điều kiện kết quả thi và tài sản sẽ sẽ ảnh hưởng đến xếp hạng, tôi đã thấy tất cả các loại bẫy ẩn giấu trong trò chơi này!"

"Cho nên, bất kể thế nào cũng phải cẩn thận cày thiện cảm, không thể quá nhanh cũng không thể quá chậm. Lần đầu tiên chơi cho dù không thể đạt được A, cũng phải được C để đủ qua cửa."

Nói xong những lời này, tiểu thuyết gia Mặc nhìn bạn cùng bàn bằng một ánh nhìn miệt thị của vương giả: "Vừa nhìn đã biết cậu chính là thẳng nam sắt thép chưa từng chơi trò chơi yêu đương. À, không, cậu có thể vào trò chơi này chứng tỏ cậu không thẳng."

Hoán Một: "..."

Đột nhiên anh mỉm cười, không phải nụ cười giả tạo chỉ nhếch khóe môi, ánh mắt không hề dao động kia mà là một nụ cười thật sự vui vẻ. Sau đó, bạn học Một Bạch Hoàn cho bạn cùng bàn của anh một dao: "Đúng vậy, vừa nhìn đã biết bạn học Dương Hắc Khuyển cậu là một người chàng trai có nội tâm màu hồng đáng yêu và kinh nghiệm phong phú. Khi đi vệ sinh với hai người kia cậu rất vui vẻ phải không? Nhất định cậu đã được thấy hai bảo bối lớn."

Trong chớp mắt vẻ mặt của Dương Hắc Khuyển vừa đen vừa đỏ, trừng mắt nhìn bạn cùng bàn của cậu!

Một Bạch Hoàn không hề sợ hãi, anh lại trở về trạng thái yếu ớt, khóe miệng nhếch lên với ánh mắt miệt thị kia.

Sau đó, loa phóng thanh đinh tai nhức óc vang lên trong sân trường:

[Bây giờ bắt đầu thực hiện tám động tác thể dục theo đài, chuẩn bị, bắt đầu, một hai ba bốn, hai hai ba bốn!]

Dương Hắc Khuyển và Một Bạch Hoàn: "!"

Cả người run lên, khí chất mạnh mẽ bỗng dần tan đi!