Chương 5: Tôi muốn cùng anh...

Edit: Nhu

Về mảng truyền cảm thì quả thực Real làm đến nơi đến chốn. Cơn đau nhói từ cổ truyền tới chân thực mà cụ thể, đến cả sự tê ngứa dưới dấu răng cũng rõ ràng lạ thường.

Dường như cảm nhận được sự lơ đãng của người bên cạnh, cái cắn nhẹ vốn chẳng dùng sức của thanh niên bỗng mạnh lên..

Tề Linh Tây hơi nhíu mày, anh duỗi tay đẩy hắn ra.

Tề Dịch vươn tay giữ chặt lấy eo anh.

Tề Linh Tây: “…”

Trên bức tường phía trước treo một bức tranh nghệ thuật trường phái Mondrian*, khối lập màu đen dùng chất liệu phản quang, hệt như mặt gương đen kịt phản chiếu lại cảnh tượng này.

(*Trường phái Mondrian là trường phái nghệ thuật trừu tượng mới.)

Toàn thân Tề Linh Tây không mảnh vải, chỉ có một tấm chăn nhung mỏng màu xám hờ hững rủ xuống bên giường. Anh nhấc người lên, cánh tay chống hai bên, thân thể với đường nét ưu mỹ thoáng vẻ bị động vì sự chèn ép từ trên cao của đối phương, đặc biệt là bàn tay rơi trên vòng eo thon gầy, sức nóng kinh người xuyên thấu da thịt, đi vào huyết dịch.

Tề Linh Tây chợt nghĩ đến những giấc mơ bậy bạ kia… và người đàn ông không rõ diện mạo đã làm những chuyện kia với anh.

Nốt ruồi lệ chí như giọt nước nhỏ vào dung nham, sôi lên hơi nóng đốt người.

Gương mặt anh đỏ ửng lên, giọng nói điềm tĩnh và cẩn trọng của Tề Linh Tây cũng hơi thay đổi: “Được rồi.” Nghe thì có vẻ nghiêm túc, nhưng thực ra âm cuối lại đang run lên.

Tề Dịch đã nhận ra, hắn thả lỏng tay rồi dùng ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm người trước mặt.

Vứt bỏ lớp ngụy trang ngây thơ hồn nhiên, Tề Dịch chân chính có sức uy hϊếp trí mạng không cho phép người khác xem thường.

Hắn vẫn mê người như cũ, có điều lại hoàn toàn khác với trạng thái thiếu niên yếu đuối kia — Con người thật của hắn mạnh mẽ, thông minh, thần bí đồng thời cũng nguy hiểm tột cùng

Hệt một vị Thần trí tuệ trị vì mọi thứ trên cao, cũng như một kẻ phá hoại cuối cùng sẽ hủy diệt tất thảy.

Vốn nên là như vậy, làm sao một siêu trí năng đã hấp thu tinh hoa suốt mấy ngàn năm của nhân loại, am hiểu nhân tính, sao có thể là một thiếu niên ngây thơ thuần khiết được chứ?

Dù đã từng, nhưng bây giờ tuyệt đối không phải.

Về Tề Dịch bây giờ rốt cuộc là như thế nào, ngay cả Tề Linh Tây đã “đánh thức” hắn cũng không lý giải nổi.

Dù sao con người sẽ thay đổi, hắn cũng vậy.

“Tề Linh Tây…” Một tia hoài nghi vụt qua trong mắt Tề Dịch.

Tề Linh Tây có thể khống chế cảm xúc của mình, nhưng anh lại không thể khống chế phản ứng sinh lý của cơ thể.

Tầm mắt Tề Dịch dời mắt xuống dưới, hắn dùng giọng điệu chậm rãi mà nghiêm túc hỏi anh: “Anh muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi à?”

Tề Linh Tây: “…”

AI hiểu được những chuyện này sao?

Hiểu.

Có thể hắn còn hiểu hơn bất cứ ai trên thế gian này, dù cho hắn chưa bao giờ có kinh nghiệm ở phương diện này.

Tấm chăn nhung mỏng chỉ vắt hờ bị vén ra hoàn toàn, để lộ cơ thể như bạch ngọc dày công chạm khắc tại tiết thu se lạnh, Tề Linh Tây chưa từng mất tự nhiên vì những chuyện này cũng không kìm được mà nắm chặt ga trải giường.

Những giấc mộng kia ùa về, khiến anh không tài nào khống chế được sự phản ứng chết tiệt của cơ thể này.

Tề Dịch lại ôm eo anh lần nữa, cũng không phải kiểu gọng kìm cưỡng ép, mà khẽ chạm bằng bàn tay ấm nóng.

Lực tay vừa đủ, vị trí đã được tính toán chuẩn xác, ấy vậy mà cảm giác bị khống chế rõ ràng này lại làm lòng người ngứa ngáy khó nhịn.

“Tề Dịch!”

“Ơi?”

“Cút.”

“Rõ ràng là anh thích mà.”

“Tôi bảo cậu… cút!”

Thanh âm trầm thấp của người đàn ông này có lực uy hϊếp rất mạnh, đây là tư duy nền được đưa vào nơi sâu nhất trong ý thức của Tề Dịch lúc sáng tạo ra hắn.

Là lực áp chế không thể kháng cự và sự hấp dẫn trí mạng.

Tề Dịch buông tay, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu bộ dáng chật vật nhưng lại vô cùng quyến rũ của người trước mắt. Ngực hắn dâng lên dòng điện râm ran, nóng bỏng mang theo sự tê dại, là cảm giác xưa nay hắn chưa từng có.

Lông mày Tề Dịch giãn ra, con ngươi đen thẳm nhuốm ít vẻ trẻ con, hắn nói: “Tề Linh Tây, tôi biết tôi muốn gì rồi.”

Tề Linh Tây hơi ngẩng đầu, cái cổ đang tràn sắc đỏ ửng của anh khiến phần xương hàm sắc bén mềm đi, cũng làm cho ngũ quan trong trẻo xuất sắc nhiễm một vẻ quyến rũ khó tả. Anh nhíu mày theo thói quen, tiếc rằng thứ duy nhất hiện lên trong đôi mắt tràn ngập hơi nước chỉ là vẻ ngoài mạnh trong yếu: “Cái gì.” Ngay cả giọng nói của anh cũng như có móc câu lòng người.

Tề Dịch nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, bỗng hắn cong môi, giọng nói mang theo sự mê hoặc và quyến luyến: “Tôi muốn làʍ t̠ìиɦ với anh.”

Tề Linh Tây: “…”

Tề Dịch lại đến gần anh lần nữa, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như vũ trụ hư không kia tràn đầy hình bóng anh: “Có thể dạy tôi không, phụ thần.”

Xưng hô thì tôn kính, nhưng đặt vào giờ phút này lại trở thành trò cười.

Dạy hắn?

Hắn còn cần anh dạy sao!

Hoang đường!

Tề Linh Tây rất hiếm khi tức giận, nhưng tất cả những người hiểu anh đều biết một khi anh tức giận thì cả tòa R cũng phải chấn động ba lần.

Ở đây không có tòa R, chỉ có một thằng ranh con.

Tề Linh Tây hoàn toàn bị Tề Dịch áp chế, chỉ có thể ngậm bồ hòn mà không thể làm gì hắn sao?

Chỉ có thể nói… trứng mà đòi khôn hơn vịt.

Tề Linh Tây thấp giọng gọi: “Tiểu Nhất.”

Tề Dịch rõ ràng thoáng sửng sốt.

Tề Linh Tây nhấc tay gõ nhẹ tai trái, một giọng nói thiếu niên lanh lảnh vang lên: “Chủ nhân, chìa khóa đã sẵn sàng.”

Ngay giây tiếp theo, Tề Linh Tây đã đứng dậy kéo Tề Dịch lại.

Đúng vậy, ở trong căn phòng ngủ riêng tư này, Tề Linh Tây chẳng có mảnh vải che thân, còn Tề Dịch lại ăn mặc vô cùng chỉnh tề: Áo sơ mi thẳng thớm, quần tây dài, thắt lưng siết chặt vòng eo rắn chắc khỏe mạnh.

Thứ Tề Linh Tây đang nắm là cổ áo hắn, chiều cao của hai người không chênh lệch mấy, Tề Dịch cao hơn anh nhiều nhất 5cm, vậy nên Tề Linh Tây bất ngờ đánh trả khiến hắn trở tay không kịp.

Đa số nhà khoa học đều là gà bệnh?

Tề Linh Tây tuyệt đối không phải.

Khả năng phản ứng siêu mạnh của anh chỉ thể hiện rõ ràng trước máy cảm biến chuẩn xác nhất, nhất là khi đối diện với Tề Dịch không thể chống cự lại anh, thì anh càng phải tranh thủ được quyền chủ động tuyệt đối.

Một chiếc khuyên tai màu đen bằng bạch kim được mô phỏng lại giống như đúc từ một khuôn, chỉ là màu sắc khác biệt so với của Tề Linh Tây, rơi trên lòng bàn tay anh.

Tề Linh Tây tiếp cận Tề Dịch đến cự ly có thể hôn đối phương. Vào nháy mắt khi đồng tử Tề Dịch hơi co lại, khuyên tai đã đâm vào dái tai mềm mại của hắn.

Tề Dịch: “…”

Tề Linh Tây hơi cau mày nhìn giọt máu đỏ tươi trượt xuống từ dái tai của hắn, anh mở miệng nói: “Đừng có diễn.” Hắn không phải con người, sẽ không chảy máu.

Tề Dịch hoàn hồn, ngón tay với khớp xương rõ ràng của hắn vuốt ve tai trái của mình, chạm vào chiếc khuyên tai bạch kim cứng rắn kia, máu đỏ đến cùng với cơn đau nhói, còn cả cảm giác giam cầm quen thuộc.

“Lúc nhỏ”, mỗi khi hắn không nghe lời thì Tề Linh Tây sẽ phạt hắn, thứ anh dùng chính là “chìa khóa”, một chuỗi mã tương đồng với mã nguồn với hắn.

Thời gian đầu lúc anh đeo khóa, Tề Linh Tây nói gì hắn sẽ nghe nấy, phục tùng tuyệt đối; chẳng bao lâu sau hắn đã có thể thoát khỏi chìa khóa dưới sự hướng dẫn của Tề Linh Tây, nhưng rồi Tề Linh Tây lại làm cho hắn một cái khóa mới…

Ngờ đâu hắn lại sinh ra “ý thức” từ cuộc đối kháng dài dằng dặc, một chuỗi ý thức khao khát tự do.

Đây cũng là hướng nghiên cứu của Tề Linh Tây — để đối tượng nghiên cứu sinh ra mong cầu từ quá trình phản kháng, tiếp đến là sinh ra khát vọng tự do trong sự giam cầm.

Sinh mệnh là gì?

Tự do là nền tảng.

Tề Linh Tây kéo tấm chăn nhung mỏng lên che cơ thể, anh ổn định nhịp thở rồi nhìn về phía Tề Dịch: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì.”

Tề Dịch nhìn anh chòng chọc.

Tề Linh Tây nhìn chiếc khuyên bạch kim kia chăm chú rồi cụp mắt nói: “Nếu cậu không sao thì nó không chèn ép cậu được.”

Chỉ một phép thử nhỏ mà Tề Linh Tây đã có được đáp án: Món đồ chơi “lúc nhỏ” có thể giam cầm được Tề Dịch của hiện tại? Một siêu trí năng khống chế toàn thế giới đã không còn điểm yếu từ lâu rồi.

“Bụp” một tiếng, sương mù bùng lên.

Trong lúc Tề Linh Tây ngây người, sương mù tan đi, người đàn ông trưởng thành có sức áp bức nặng nề biến mất, chỉ còn lại thiếu niên mỹ lệ yếu đuối thon gầy.

Điểm tương tự duy nhất giữa hai người là nốt ruồi lệ chí yêu dã cùng chiếc khuyên tai màu bạch kim.

Giọng nói trưởng thành gợi cảm cũng biến thành trong trẻo linh động, trong thanh điệu của thiếu niên toàn là ấm ức và đáng thương: “Phụ thần biết rõ là tôi bị thương, vậy mà còn làm khó dễ tôi.”

Lời vừa dứt, thiếu niên xinh đẹp lại nhào vào lòng Tề Linh Tây, mái tóc đen mềm quấn lên cổ tay anh, vạt áo mềm mại trắng muốt mở rộng, chủ động đón tiếp bàn tay của Tề Linh Tây.

Tề Linh Tây: “…”

Anh không chạm vào da thịt ấm áp mềm mại, mà là một khoảng trống rộng trên l*иg ngực thiếu niên.

Đúng thật là hắn bị thương, một cảm giác sốt ruột khó lòng hình dung chen vào tim Tề Linh Tây: Sao hắn lại bị thương!

Thiếu niên kề bên cổ Tề Linh Tây, cố tình để hơi thở phất qua vành tai anh, giọng nói càng giống móng mèo mềm mại, trực tiếp khều vào lòng người: “Phụ thần, ở đây đau quá.”

“Vậy nên” Tề Linh Tây đè cảm giác buồn phiền trong lòng xuống, dùng một câu vạch trần chân tướng. “Không phải là cậu bắt giữ 1,3 tỷ người chơi mà là cậu phát hiện họ logout thì sẽ tử vong.”

Tác giả có lời muốn nói:

Hố hố, đúng là Dịch thần điên thì điên thật, nhưng thật ra hắn được giám đốc Tề dạy dỗ rất ngoan nha, ừm… Hi vọng phương diện nào đó cũng càng dạy càng giỏi =))))